Thời gian sẽ dạy cho con người rất nhiều thứ, Dương lão phu nhân biết lần này phải quyết đoán làm việc, ngươi có thể do dự không quyết, nhưng người khác sẽ không chờ ngươi.
Sau khi hai nhi tử ra quyết định, bà ấy dẫn hai người về nương gia. Phụ thân của Dương lão phu nhân qua đời từ lâu, chuyện này bà ấy chỉ có thể nói với hai vị huynh trưởng. Hai vị huynh tưởng thấy bà ấy dẫn nhi tử đến, còn mang dáng vẻ có chuyện rất quan trọng, nhanh chóng gọi nhi tử của bọn họ tới.
Có rất nhiều chuyện, bọn họ ngu ngốc bản thân bọn họ cũng biết rõ, kể từ khi phụ thân bọn họ qua đời, chỉ cần là chuyện lớn bọn họ đều gọi nhi tử đến quyết định. May mắn là, nhi tử của hai người không giống như bọn họ.
Ba vị lão gia Lâm gia có chức vị coi như không tồi ở trong triều đình, rất nhanh đã đi tới. Nhìn thấy Dương lão phu nhân và hai vị biểu ca đều mang vẻ coi thường cái chết, mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, đồng thời trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.
Mặc dù nói bọn họ ở trên quan trường coi như không tồi, nhưng đây chủ yếu là do có cô phụ Dương thái sư bọn họ đề bạt, nếu Dương gia xảy ra chuyện, sự nghiệp tương lai của bọn họ cũng sẽ không suôn sẻ.
Đợi ba người ngồi xuống, Dương lão phu nhân nói thẳng vào vấn đề: "Ta muốn hòa ly với Dương Hoa Xán."
Câu này giống như sấm sét giáng xuống mắt đất, làm cho đầu óc của mấy vị nam nhân Lâm gia rung lên ong ong. Qua một lúc lâu, huynh trưởng của Dương lão phu nhân giọng run rẩy hỏi: "Tại sao? Hai người không phải đang tốt sao? Hậu viện của muội phu cũng rất sạch sẽ."
Những người còn lại trong Lâm gia đều lộ ra vẻ mặt tán thành, nhưng trong lòng Dương lão phu nhân lại càng thấy lạnh lẽo. Bà ấy gần như đã cống hiến cả cuộc đời mình cho Lâm gia, mà Lâm gia có mấy người thực sự quan tâm đến bà ấy?
Hít sâu một hơi, bà ấy nói: "Ta không chỉ muốn hòa ly, Minh Đức, Minh Sinh sau này sẽ mang họ Lâm của ta, sau này bọn họ không còn là người của Dương gia nữa, không còn bất cứ quan hệ gì với Dương Hoa Xán nữa."
Dương đại gia, Dương nhị gia tên là Dương Minh Đức, Dương Minh Sinh.
Người Lâm gia lại sửng sốt, lần này mọi người trầm mặc một lúc lâu. Sau đó nhị huynh của Dương lão phu nhân nhìn Dương lão phu nhân nói: "Đều lớn tuổi như vậy rồi, muội nháo loạn cái gì? Minh Đức Minh Sinh cũng vậy, các ngươi cũng theo mẫu thân các ngươi náo loạn. Ta nói với các ngươi, có hoà ly Lâm gia cũng ta cũng sẽ không…."
"Phụ thân!"
Nhi tử Lâm tam gia của Lâm nhị lão lớn tiếng quát mắng, Lâm nhị lão không nói nữa, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không đồng ý với quyết định của Dương lão phu nhân.
"Cô mẫu," Lâm tam gia nói, "Tính khí của phụ thân ta như thế nào ngài cũng biết, ngày đừng chấp nhặt với ông ấy."
Lâm tam gia biết rất rõ, nếu không xảy ra chuyện cực kỳ to lớn, Dương lão phu nhân cũng sẽ không đưa ra quyết định này. Cho dù không cân nhắc đến lợi ích của Lâm gia, bà ấy cũng phải cân nhắc lợi ích của con cháu mình.
Mà Dương lão phu nhân đã hoàn toàn lạnh lòng với Lâm gia, bà ấy nhìn vài người Lâm gia có mặt ở đây, nói: "Ta là đích nữ đã gả đi, hoà ly xong có thể tự lập môn hộ, không cần về nhà. Mà con cháu của ta theo họ Lâm của ta, không phải họ Lâm của các ngươi, là Lâm của Lâm Tú Đình ta."
Dương lão phu nhân đứng dậy, nhìn bọn họ nói: "Hôm nay đến đây không phải muốn thương lượng với các ngươi chuyện hoà ly của ta, mà là nói với các ngươi một tiếng, dù sao cũng là chí thân."
Nói rồi, bà ấy chuẩn bị đi ra ngoài, Dương Minh Đức và Dương Minh Sinh cũng đứng dậy, bọn họ cũng rất thất vọng với Lâm gia.