Hoàng đế cũng không để ý chuyện này lắm, y phái hai gián điệp đi nhưng đều không thể tiếp xúc được trung tâm phủ Định Quốc Công. Nhưng khi nghĩ đến tin tức lần trước gián điệp truyền về, y nở nụ cười: "Ngươi nói sau khi Tiêu Hoài trở về, tại sao lại không ở cùng phòng với phu nhân của hắn? Chuyện này thật khó hiểu, ngoại trừ phu nhân của hắn, hắn cũng không có nữ tử khác mà!"
Tiêu Khang Thịnh cúi đầu không nói, hắn đã sớm phát hiện, vị Hoàng thượng này của bọn họ đặc biệt để bụng mấy loại chuyện nhỏ nhặt này.
"Chẳng lẽ Tiêu Hoài có bệnh không tiện nói ra? Hay là bên ngoài biên cương đã nuôi dưỡng ngoại thất, bị phu nhân hắn biết được, hai người ầm ĩ với nhau?" Một lát sau, Hoàng đế lại nói.
Tiêu Khang Thịnh tiếp tục giữ im lặng, Hoàng đế cũng không đợi câu trả lời của hắn. Trầm tư trong chốc lát, y lại nói: "Nếu Tiêu ái khanh và phu nhân bất hòa, trẫm sẽ thay hắn sắp xếp một mối nhân duyên khác vậy."
Tiêu Khang Thịnh: "........."
Tại sao ngay cả loại chuyện này mà ngài cũng quan tâm vậy?
"Tiêu ái khanh là công thần của Đại Càn chúng ta, cho dù nạp thiếp cũng không thể là người có xuất thân tầm thường." Hoàng đế nhìn Tiêu Khang Thịnh, nói. "Ngươi liệt kê gia cảnh tất cả các nữ tử đã đến tuổi cập kê trong kinh thành cho trẫm, để trẫm đưa Tiêu ái khanh lựa chọn."
Tiêu Khang Thịnh: "Vâng."
Nhà Đường Thư Nghi không biết Hoàng đế lại đang có ý nghĩ khiến người ta chán ghét như thế. Hai ngày nữa sẽ đến lễ mừng năm mới, triều đình cũng miễn thượng triều, Tiêu Hoài thanh nhàn hơn so với ngày xưa rất nhiều, mỗi ngày đến đại doanh ở bên ngoài kinh thành một chuyến, nếu không có chuyện gì thì lại trở về phủ. Hầu hết thời gian ở trong phủ, hắn đều ngây ngốc ở Thế An Uyển.
Đường Thư Nghi cũng không quá bài xích chuyện này, chỉ là bồi dưỡng tình cảm thôi mà, phải ở cùng một chỗ thì mới bồi dưỡng được chứ. Giờ phút này, Đường Thư Nghi đang ngồi trong thư phòng để xem sổ sách, Tiêu Hoài ngồi cách nàng không xa, cầm bút vẽ tranh, mà người ở trên bức tranh, là một nữ tử đang đọc sổ sách.
Sau khi Đường Thư Nghi xử lý sổ sách xong, nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn còn đang nghiêm túc ở đó vẽ tranh, nàng nói: "Đây vẫn là lần đầu ta thấy quốc công gia vẽ tranh."
Tiêu Hoài ngẩng đầu, vẫy tay với nàng, Đường Thư Nghi đứng dậy đi qia, nhìn thấy nữ tử trên bức tranh là mình, trên mặt không nhịn được mà nở một nụ cười.
Tiêu Hoài nhìn nàng, hói: "Như thế nào?"
"Đẹp lắm." Đường Thư Nghi thật lòng nói, quả thật Tiêu Hoài vẽ rất đẹp.
"Nhưng ta lại cảm thấy vẫn chưa hoàn hảo lắm." Tiêu Hoài cau mày nói. "Bức tranh này ta vẫn chưa vẽ ra được khí chất mê người của phu nhân."
Đường Thư Nghi: "........"
Được rồi, hắn thật sự biết nói chuyện mà. Ai mà chẳng thích nghe mấy lời mật ngọt, nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi càng rạng rỡ hơn: "Là do quốc công gia yêu cầu bản thân quá cao thôi."
"Phu nhân có muốn vẽ thử không?" Tiêu Hoài hỏi.
"Được."
Tiêu Hoài nghiêng người, Đường Thư Nghi đi lại chỗ của hắn, Tiêu Hoài đưa bút trong tay cho nàng, nhất thời Đường Thư Nghi lại không biết nên xuống tay ở chỗ nào.
"Chỗ này." Tiêu Hoài chỉ vào một chỗ rồi nói. "Nhẹ nhàng vẽ một đường."
Nhưng Đường Thư Nghi vẫn không biết làm sao để hạ bút, Tiêu Hoài thấy thế, hắn lập tức đứng ở phía sau lưng nàng, một tay đỡ mặt bàn, một tay cầm lấy tay của Đường Thư Nghi, thân thể hai người lập tức chạm vào nhau.
Đường Thư Nghi lại càng không biết vẽ thế nào, chỉ có thể bị tay Tiêu Hoài nắm lấy, để lại trên trang giấy một nét vẽ uyển chuyển.
Thúy Vân Thúy Trúc đang đứng ở bên ngoài, lờ mờ nhìn thấy bóng hai người đang tựa vào nhau, lập tức lấy lại tinh thần, kiên quyết không được để người nào tới quấy rầy hai vị chủ tử của bọn họ.
Trong phòng, Tiêu Hoài cầm tay Đường Thư Nghi, hạ xuống một nét bút cuối cùng, nói: "Đẹp lắm."
Nhưng hắn vẫn không buông người ra, mà lại tiếp tục nhân cơ hội ôm người vào lồng ngực, nói: "Phu nhân rất có thiên phú hội họa."
Đường Thư Nghi bật cười: "Chẳng phải là do quốc công gia vẽ tốt sao?"
Tiêu Hoài cười ha ha, buông cây bút trong tay xuống, hai tay ôm chặt người kia vào lồng ngực, môi đặt ở bên tai Đường Thư Nghi, nói: "Phu nhân thông minh, ta dành chút thời gian dạy nàng, nói không chừng sau này có thể trở thành bậc thầy hội họa."
Tay Đường Thư Nghi cầm lấy tay hắn, nói: "Vậy sau này phải làm phiền quốc công gia rồi."
Tiêu Hoài vui vẻ cười, sau đó hắn nắm lấy bả vai nàng, để hai người nhìn nhau mặt đối mặt. Hắn cúi đầu, trán của hai người gần như đã chạm vào nhau: "Sau này ngày ngày ta sẽ dạy phu nhân vẽ, có được không?"
Đã đến lúc này, Đường Thư Nghi cũng không còn rụt rè nữa, cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn, nói: "Được."
Tiêu Hoài nhẹ cười, một tay đỡ lấy gáy nàng, môi nhẹ nhàng tiến lại gần...
Ngoài cửa, gió lạnh phất phơ, nhưng trong phòng, nhiệt độ đang dần lên cao.