Tiêu Ngọc Thần nghe xong sững người một lúc, mấy ngày nay hắn vốn luôn bận rộn đọc sách và giải quyết chút chuyện vặt, đương nhiên còn thỉnh thoảng nghĩ đến Cầm muội muội phải chịu khổ ở thôn trang, Ngô nhị tiểu thư người này hắn đã sớm quên đến chín tầng mây rồi.
"Mọi chuyện con đều nghe mẫu thân." Hắn nói.
"Được." Đường Thư Nghi không muốn ngày mai Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân gặp mặt, vì vậy nàng lại nói: "Ngày mai con có việc bận gì thì cứ đi làm đi."
Tiêu Ngọc Thần thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ ngày mai Đường Thư Nghi sẽ để hắn gặp mặt Ngô Tĩnh Vân. Một nữ nhân làm việc tàn nhẫn như như vậy, hắn không muốn gặp, mà gặp rồi cũng không biết nên nói cái gì.
"Ngày mai có buổi nhã tập ở Vân Hề Lầu, con đi tham gia với biểu ca." Hắn nói.
Đường Thư Nghi nhấp một ngụm canh, sau đó hỏi: "Văn nhân Thương Kinh nhã tập, bình thường được tổ chức ở đâu?"
Nhã tập, là buổi tụ hội của các văn nhân, bọn họ thường tụ tập lại với nhau để ngâm thơ hoặc là thảo luận một chút tình hình chính trị đương thời.
Tiêu Ngọc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhã tập ở Thượng Kinh thường tổ chức ở một vài tửu lâu khá văn nhã một chút, giống như Vân Hề lâu hoặc là Minh Nguyệt các."
"Tất cả đều là tửu lâu sao? Bên trong có to hay không? Có to bằng trạch tử Tam Tiến không?” Đường Thụy hỏi.
"Một tửu lâu có thể lớn được bao nhiêu, cũng chỉ bằng một tiểu viện mà thôi." Tiêu Ngọc Thần nói.
Đường Thư Nghi nghe hắn nói xong thì rơi vào trầm tư, nàng nghĩ đến hội sở thương mại ở thời hiện đại, bao gồm ăn uống, đi lại, giải trí, hội nghị và các công năng khác. Nếu như mở một hội sở như vậy ở Thượng Kinh, việc kinh doanh chắc chắn sẽ không tồi.
Trong lòng nàng đã có suy nghĩ đại khái, sau này có thời gian rồi lại nghiên cứu thị trường sau.
Ăn xong, Tiêu Ngọc Thần lại nói chuyện với Đường Thư Nghi một lúc rồi rời đi. Đến tiền viện, hắn không về viện của mình mà đi đến bên ngoài thư phòng của Tiêu Hoài, tên đầy tớ trông coi thư phòng thấy hắn, vội vàng bước lên chào hỏi, sau đó nói: "Đại công tử, phu nhân bảo để Nhị công tử yên tĩnh, người khác không thể đi vào."
Tiêu Ngọc Thần ừ một tiếng, phất tay bảo hắn ta rời đi, sau đó đứng lặng người trước cửa thư phòng. Hắn muốn nói một chút đạo lý với Tiêu Ngọc Minh, nhưng trong đầu hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên nói cái gì, chủ yếu người làm đại ca này lúc trước làm chưa đủ tốt, không đủ tư cách để giáo dục hắn.
Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Trong thư phòng, Tiêu Ngọc Minh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng biết Tiêu Ngọc Thần đang ở bên ngoài. Hắn vốn tưởng rằng Tiêu Ngọc Thần sẽ giống như mấy ngày trước, huyên thuyên giáo dục hắn một hồi, nhưng không ngờ một câu cũng không nói mà đã rời đi, trong lòng hắn vẫn có chút thất vọng.
Nằm trên trường kỷ sau tấm bình phong, hắn nghiêng đầu xuyên qua cửa sổ nhìn ra màn đêm đen kịt ở bên ngoài. Đột nhiên nhớ đến, khi còn nhỏ có một lần chơi trốn tìm với người khác, nhân lúc người canh thư phòng không để ý liền lẻn vào trong, trốn dưới phía dưới cái trường kỷ này, sau đó ngủ quên từ lúc nào, khiến cả phủ đi tìm hắn.
Sau đó vẫn là phụ thân nghe thấy tiếng ngáy ngủ của hắn, mới bế hắn từ dưới gầm trường kỷ ra ngoài. Còn nhớ lúc đó, phụ thân nghiêm mặt lại, giơ bàn tay lớn lên đánh hắn, bàn tay đó giơ lên rất cao, nhưng khi hạ xuống mông hắn thì lại không đau lắm. Hắn vẫn còn nhớ, phụ thân từng nhiều lần nói mình giống hắn.
Nhớ phụ thân rồi, cực kỳ nhớ.
Nước mắt không tự chủ tràn ngập khoé mắt, khi sắp rơi xuống, Tiêu Ngọc Minh duỗi tay mạnh mẽ lau đi. Nam tử hán đổ máu không đổ lệ.