Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về vị trí của mình, La Tiếu Nam bị bỏ lại ở giữa sảnh yến hội, mà lúc này nàng ta chính là người xấu hổ nhất. Nàng ta được Hoàng đế ban cho Tiêu Hoài, nhưng Tiêu Hoài lại từ chối, vậy tiếp theo cả Thượng Kinh ai dám cưới nàng ta?
Giờ khắc này sắc mặt nàng ta tái nhợt, quay đầu nhìn Tiêu Hoài, thấy hắn cầm chén tự thưởng rượu, không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái. Mà cả Hoàng đế lẫn Hoàng hậu đều không chú ý đến nàng ta.
Vậy nàng ta nên làm thế nào bây giờ?
"Hoàng thượng!" La Tiếu Nam quỳ xuống đất hu hu khóc lớn.
Tâm trạng của Hoàng đế vốn đã không tốt, nghe thấy tiếng khóc của nàng ta lại càng thêm phiến chán. Y phất phất tay, "Kéo người xuống."
Vài cung nữ thái giám đi tới kéo người xuống dưới, vũ cơ lại lên sân khấu, âm nhạc vang lên, lại là ca múa mừng cảnh thái bình. Nhưng trong lòng mỗi một người ngồi ở đây đều không bình tĩnh, tranh đấu giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế coi như chính thức bắt đầu rồi.
Chình mình nên đứng về phía nào, hoặc là không đứng về phe ai cả? Mỗi người tự có cân nhắc riêng.
Yến hội dài dòng nhìn như kết thúc trong vui vẻ, Hoàng đế và Hoàng hậu rời đi trước, đại thần và gia quyến cũng lần lượt rời đi. Đường Thư Nghi bọn họ ra khỏi cửa cung, chào tạm biệt với người quen biết, sau đó lên ngồi lên xe ngựa chuẩn bị về nhà.
Nhưng xe ngựa còn chưa khởi động, một giọng nói mềm mại nhút nhát từ bên ngoài truyền đến, "Cầu phu nhân chấp nhận Tiếu Nam."
Đường Thư Nghi vén rèm lên, nhìn thấy một mỹ nhân liễu yếu đào tơ đứng bên cạnh xe ngựa, không phải La Tiếu Nam thì còn là ai? Giờ khắc này khuôn mặt nàng ta tràn đầy nước mắt, lớp trang điểm cũng hơi nhoè đi. Nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù như vậy cũng khiến người nhịn không được mà muốn nâng niu.
Nhưng trái tim của Đường Thư Nghi rất cứng rắn, đặc biệt là đối với những người muốn gây bất lợi cho nàng. Nhàn nhạt nhìn mỹ nhân đang khóc đến làm người thương xót kia, nàng nói: "La tiểu thư tìm nhầm người rồi, mau về nhà đi."
"Không!" La Tiếu Nam tiến lên một bước, tay giữ lấy cửa xe, khóc lóc nói: "Phu nhân, Hoàng thượng đã mở lời ban ta cho Quốc Công gia, nếu ngài không thu nhận ta, ta chỉ còn một con đường chết."
Này là muốn bắt cóc đạo đức, Đường Thư Nghi cười lạnh một tiếng: "Ta không quen biết La tiểu thư, ngươi sống hay chết thì có liên quan gì đến ta?"
La Tiếu Nam: "......."
Nàng ta không ngờ tới Đường Thư Nghi lại nói thẳng thừng như vậy, không cần danh tiếng của mình nữa sao?
"Phu nhân, Tiếu Nam biết ngài là người tốt, ngài chấp nhận Tiếu Nam đi." La Tiếu Nam tiếp tục khóc lóc van xin, Đường Thư Nghi hạ rèm, xuống nói với mã phu ở phía trước: "Đi thôi."
Xa phu quất roi, xe bắt đầu chầm chậm lăn bánh, nhưng La Tiếu Nam lại nắm lấy cửa xe rồi chạy theo, Đường Thư Nghi không ngờ lại gặp phải kẻ như cao dính chó, đang muốn mở miệng buông ra những lời khó nghe để nàng ta rời đi.
Lúc này, có một cây roi quất vụt một tiếng, sau đó La Tiếu Nam hét lên. Đường Thư Nghi vén rèm lên, nhìn thấy Tiêu Hoài cưỡi ngựa, trong tay cầm roi ngựa nhìn La Tiếu Nam ngã trên mặt đất. Hắn chỉ bình tĩnh mà nhìn như vậy, La Tiếu Nam đã thấy run rẩy cả người rồi.
Tiêu Hoài thấy Đường Thư Nghi mở rèm xe, biểu cảm trên mặt dịu đi một chút, sau đó nói với xa phu: "Đi thôi."
Đường Thư Nghi mỉm cười hạ rèm xe xuống, xe lại khởi động. Bên ngoài, Tiêu Hoài cưỡi ngựa chậm rãi đi theo xe ngựa, ở phía sau La Tiếu Nam ngã trên mặt đất yếu ớt khóc lóc, lắc lư như những bông hoa mỏng manh bên đường, khiến người ta hận không thể ôm vào lòng bảo vệ.
Không ít triều thần, công tử trong lòng đều nói Tiêu Hoài không hiểu phong tình. Cho dù Định Quốc Công phu nhân có xinh đẹp đến đâu, nhưng cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, có thể so sánh với tiểu cô nương xinh tươi non mềm như này sao?