La Tường Văn lộ vẻ khó xử, Kinh Triệu Doãn ngồi đó uống trà không nói. Chính mình vô năng gây ra chuyện, chỉ có thể tự mình giải quyết. Tranh đấu giữa Hoàng đế và Định Quốc Công cũng dám tham gia, chỉ có thể nói lá gan của hắn ta không nhỏ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Hoàng đế đã tìm đến hắn ta, hắn ta cũng không thể không đồng ý. Thân làm thần tử, thật khó!
Qua một lúc sau, La Tường Văn nói: "Vậy ta dẫn nha đầu của ta về nhà vậy."
Kinh Triệu Doãn liếc mắt nhìn hắn ta: "La đại nhân, Đinh Quốc Công là người thế nào, ngươi hẳn là cũng biết đi. Nữ nhi nhà ngươi làm ầm ĩ ở cổng phủ Định Quốc Công, ngươi nói dẫn người đi là có thể dẫn người đi?"
"Này… Nếu không còn có thể làm thế nào? Bây giờ người chịu thiệt là nữ nhi của ta.” La Tường Văn bực bội nói, hắn ta thật sự cảm thấy đúng là năm hạn xui xẻo.
"La đại nhân."
Kinh Triệu Doãn bắt chính mình kiên nhẫn nói chuyện với La Tường Văn, ai bảo hắn là Kinh Triệu Doãn chứ. Nói dễ nghe, toàn bộ Thượng Kinh thuộc về sự quản lý của hắn, nhưng những huân quý đại quan ở Thượng Kinh, mỗi một người hắn đều không đắc tội nổi.
Hắn lại nói: "Cho dù là vì nguyên do gì, nữ nhi nhà ngươi gây sự trước cổng lớn nhà người ta là thật, nếu ngươi cho rằng Định Quốc Công không chấp nhận nữ nhi của ngươi là không đúng, vậy ngươi có thể tìm Hoàng thượng làm chủ cho mình. Nhưng mà, phủ Định Quốc Công đã kiện các ngươi, ta không thể kết án qua loa được."
"Cái này..."
La Tường Văn thật sự không ngờ tới, Định Quốc Công và Định Quốc Công phu nhân lại không quan tâm đến danh tiếng của mình chút nào. Hắn ta cho rằng, La Tiếu Nam khóc lóc làm ầm ĩ ở cửa phủ Định Quốc Công, Đinh Quốc Công sợ người khác đồn ra tán vào, sẽ để La Tiếu Nam vào cửa nói chuyện. Chỉ cần người vào cửa, vậy thì không thể ra nữa, mọi chuyện cũng thành, chức quan của hắn ta cũng được thăng lên.
Nhưng không nghĩ tới, Định Quốc Công người ta căn bản không thèm để ý đến danh tiếng của chính mình.
"Xin Nhân huynh chỉ cho ta một con đường sống." La Tường Văn chắp tay hành lễ về phía Kinh Triệu Doãn.
Kinh Triệu Doãn đến gần hắn ta: "Chuyện Lương Kiện An đột nhập trạch tử bên ngoài phủ Định Quốc Công, ngươi có biết không?"
La Tường Văn gật đầu: "Có nghe nói qua."
"Có biết cuối cùng xử lý như thế nào không?" Kinh Triệu Doãn hỏi.
La Tường Văn lắc đầu, Kinh Triệu Doãn nói với hắn ta: "Cuối cùng Lương gia phải bồi thường ba vạn lượng bạc."
"Cái này..." La Tường Văn sửng sốt, ba vạn lượng bạc cũng không phải là một số tiền nhỏ.
"Tiếp theo phải làm gì, La đại nhân tự mình xem mà làm. Nữ nhi nhà ngươi bị giữ ở đây trước, ngươi yên tâm, sẽ không phải chịu khổ.” Kinh Triệu Doãn nói.
La Tường Văn: "......"
Hắn ta không quan tâm nữ nhi hắn ta có phải chịu khổ hay không, thứ hắn ta quan tâm là bạc. Nghĩ xong, hắn ta thấp giọng hỏi Kinh Triệu Doãn: "Nhân huynh cảm thấy ta bồi thường bao nhiêu mới phù hợp?"
Kinh Triệu Doãn liếc mắt nhìn hắn ta không nói, chuyện này hắn không làm chủ được. Với sự hiểu biết của hắn về Định Quốc Công phu nhân, nếu ít chắc chắn sẽ không giải quyết được chuyện này.
La Tường Văn không phải kẻ ngốc, nhìn biểu cảm của Kinh Triệu Doãn liền biết là ý gì. Hắn ta thở dài một hơi đứng dậy cáo từ với Kinh Triệu Doãn, về nhà suy nghĩ đối sách. Về phần La Tiếu Nam, hắn ta căn bản không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Kinh Triệu Doãn thấy vậy, ở phía sau không khỏi lắc đầu, có một người cha như vậy, vị La tiểu thư này cũng coi như xui xẻo tám đời. Nhưng vị La tiểu thư này không phải là người thông minh, nàng ta làm loạn ở phủ Định Quốc Công, còn có thể giữ lại một cái mạng. Nếu đổi thành nhà khác, để ngươi vào cửa mấy ngày nữa rồi cho ngươi chết bệnh, cũng chẳng ai nói được gì.
Ỷ có mỹ mạo liền cho rằng có thể chiếm được trái tim nam nhân, nào ngờ nam nhân thật ra rất thực tế. Ai có thể làm chính thất ai là đồ chơi, trong lòng đều có tính toán.