Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 668 - Chương 668. Mối Hận Này Ngút Tận Trời Xanh 1

Chương 668. Mối hận này ngút tận trời xanh 1 Chương 668. Mối hận này ngút tận trời xanh 1

Mỗi người đều có tính toán riêng, tính toán đúng thì những gì mong muốn sẽ thành công, tính toán sai là gà bay trứng vỡ. La Tường Văn và Kiều thị bây giờ chính là khổ không nói nên lời.

Đường Thư Nghi cũng không muốn nói nhiều với bọn họ, người bọn họ thật sự đang đối đầu chính là Hoàng đế, La gia và La Tiếu Nam chẳng qua chỉ là vật hy sinh mà thôi. Lại tán gẫu với Kiều thị một lúc, Đường Thư Nghi liền để nàng ta rời đi, sau đó phái người đến Kinh Triệu Doãn huỷ bỏ cáo trạng.

Về phần cuối cùng La Tiếu Nam sẽ như thế nào, đó không phải là chuyện nàng cần quan tâm.

La Tường Văn và Kiều thị biết phủ Định Quốc Công phái người đến rút cáo trạng, đều mạnh mẽ thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhờ người đưa La Tiếu Nam về nhà.

"Ngươi an phận ở trong nhà đi, qua một đoạn thời gian ta tìm một gia đình ở Nam Ổ cho ngươi." La Tường Văn nói với La Tiếu Nam.

Nam Ổ là nguyên quán của La gia.

La Tiếu Nam cúi đầu không nói, nàng ta đã vì số phận của mình mà đấu tranh một lần, nhưng lại rơi vào tình cảnh như vậy, nàng ta không còn muốn đấu tranh nữa.

Sắc trời dần dần tối sầm lại, Thế An Uyển trong phủ Định Quốc Công, giờ khắc này đèn đuốc sáng trưng. Chuyện của cung yến cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Đường Thư Nghi bọn họ, Tiêu Ngọc Châu nói muốn ăn lẩu, Đường Thư Nghi phái người đi sắp xếp, lúc này cả nhà đang ngồi bên nồi lẩu nóng hầm hập, ăn uống vui vẻ.

Ăn uống vui vẻ, tất nhiên không thể thiếu rượu đến góp vui, chỉ có điều Tiêu Ngọc Châu còn nhỏ, chỉ uống chút rượu trái cây chua chua ngọt ngọt. Tiêu Hoài rót cho Đường Thư Nghi một ly rượu, sau đó cầm ly của mình lên lên chạm vào ly của nàng, quay đầu sang thì thầm bên tai nàng: "Tân hôn vui vẻ."

Đường Thư Nghi sau khi nghe xong thì cười, cũng nhỏ giọng nói với hắn: "Tân hôn vui vẻ."

Sau đó, hai người họ ngẩng đầu uống cạn rượu, nói theo một nghĩa nào đó, hai người quả thật là tân hôn.

Ba huynh muội thấy hai người thì thầm to nhỏ, trên mặt đều treo nụ cười rạng rỡ, cuối cùng cũng không phải lo lắng cho hai người họ nữa rồi. Chỉ là bọn họ vẫn luôn thắc mắc, trước kia cha bọn họ đã phạm phải lỗi sai gì?

Cả nhà náo nhiệt, vui vẻ hoà thuận ăn xong bữa tối, lại cùng nhau đánh mã điếu. Ba huynh muội ngồi một bên, Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi ngồi một bên. Ba huynh muội cũng không có ý kiến gì, phụ mẫu vừa hoà giải, mật ngọt một chút cũng là chuyện bình thường.

Chơi vài ván, Tiêu Ngọc Châu thua nhiều nhất, con bé không vui, bĩu môi nhìn Tiêu Hoài. Tiêu Hoài thấy vậy lập tức nói: "Con thua bao nhiêu, ngày mai cha bồi thường cho con gấp đôi."

Tiêu Ngọc Châu vui vẻ, cười khúc khích. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy nói: "Cha, con thì sao, con cũng thua."

Tiêu Hoài trừng mắt nhìn hắn: "Thua thì tự lấy bạc của con."

Tiêu Ngọc Minh: "......"

Đường Thư Nghi bọn họ cười ha ha.

Trời tối dần, lại đánh vài ván nữa liền kết thúc. Ba huynh muội đều trở về viện của mình nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cũng về tẩm thất, lấy y phục rồi vào tịnh phòng tắm rửa, tách nhau ra tắm. Tiêu Hoài muốn tắm cùng nhau, nhưng lại bị Đường Thư Nghi từ chối, tắm uyên ương gì đó, thỉnh thoảng làm một lần là được rồi.

"Phu thê tân hôn" nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi tối tất nhiên sẽ quấn quýt lấy nhau. Phu thê hai người tắm rửa xong quay về tẩm thất, liền rất tự nhiên cùng nhau ngã xuống giường.

Mà vào lúc này, ở một góc nào đó trên bức tường cao vây quanh phủ Định Quốc Công, một hắc y nhân đeo mặt nạ đứng đó. Ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm vào phủ Định Quốc Công, cảm thấy đã đến canh giờ, hắn ta chậm rãi đi đến bên tường, hai ba động tác liền trèo lên trên, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, chui vào phía trong bức tường.

Hắn ta đã xem qua bản đồ địa hình của phủ Định Quốc Công, cũng biết từ khi Định Quốc Công hồi Kinh vẫn luôn sống ở thư phòng. Mà vị trí hiện tại của hắn ta là viện bên cạnh thư phòng Định Quốc Công.

Từ từ đứng thẳng đi đến cổng vòm nơi hai viện giao nhau, bước vào.....

Bình Luận (0)
Comment