Dù sao đó cũng là thân nhi tử của mình, nghe giọng nói đó Đào thị liền biết nhi tử không vui. Nàng ta vội vàng nói: "Cái này... Này còn cần hỏi con sao? Chuyện hôn sự của con tất nhiên cần Quốc Công phu nhân lo lắng rồi, chúng ta cũng không biết ai ở Thượng Kinh."
Tiêu Dịch Nguyên có thể nói cái gì? Chẳng lẽ hắn có thể nói hắn thích cháu gái ruột của Quốc Công phu nhân sao? Bây giờ hắn vẫn là kẻ chưa có gì trong tay, không thể mở miệng nói chuyện đó được.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: "Chuyện hôn sự của con không cần người lo."
"Làm sao có thể…?"
"Được rồi," Phụ thân của Tiêu Dịch Nguyên nói, "Hài tử nói thế nào bà làm theo thế đó là được rồi."
Đào thị muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy nhi tử và nam nhân nhà mình đều lộ ra vẻ không vui, cũng không nói gì thêm. Tiêu Dịch Nguyên bắt đầu cảm thấy có chút mất hồn mất vía.
Ngày hôm sau là mùng một năm mới, người thân bắt đầu qua chúc tết nhau. Hôm nay Tiêu Ngọc Thần lựa chọn lực y phục và phối sức vô cùng cẩn thận, cả người tuấn tú hơn trước. Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, nam nhân cũng như vậy. Chỉ là biết hắn da mặt mỏng, Đường Thư Nghi chịu đựng không trêu chọc hắn.
Mà Tiêu Ngọc Châu sau khi nhìn thấy hắn, mở miệng liền nói: "Hôm nay đại ca quá đẹp trai, Giai Ninh quận chúa nhất định sẽ thích."
"Không được nói nhảm." Tiêu Ngọc Thần đỏ mặt mắng nhẹ, Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh cười khúc khích.
Người một nhà cũng đều mang ý cười, Đường Thư Nghi dặn dò Tiêu Ngọc Thần: "Dù sao Đoan thân vương cũng là phụ thân của Giai Ninh, nếu hôm nay hắn có chỗ nào không tốt, con cũng phải nhẫn nại."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."
Lúc này Tiêu Hoài nói: "Nếu hắn quá phiền toái, cứ bảo ta muốn mời hắn đi săn."
Mặc dù Tiêu Ngọc Thần không biết nguyên do ở giữa, nhưng vẫn nói: "Vâng."
Sau khi tán gẫu ăn sáng xong, Tiêu Ngọc Thần xuất phát đến phủ Đoan thân vương. Khi đến nơi, hắn chỉnh lại y phục của mình, rồi mới xuống xe. Lý Cảnh Hạo - đệ đệ của Giai Ninh quận chúa đang đợi ở cổng, thấy hắn xuống xe ngựa thì mỉm cười đi tới hành lễ: "Tiêu đại ca."
Tiêu Ngọc Thần quen thuộc vỗ vỗ vai cậu bé, "Gần đây thế nào?"
Lý Cảnh Hạo gật đầu: "Đệ và tỷ tỷ đều tốt."
Ngày thường hai người cũng thường xuyên qua lại, cho nên rất quen thuộc, vừa nói vừa bước vào phủ Đoan thân vương. Vừa bước vào ngoại viện liền chạm mặt Đoan thân vương dáng vẻ như muốn đi ra ngoài.
Lý Cảnh Hạo thấy vậy nụ cười trên mặt lập tức biến mất, con rể còn chưa qua cửa đến chúc Tết, nhưng phụ vương của cậu bé lại muốn ra ngoài chơi, nếu để mọi người biết, còn bị cho rằng bọn họ không đồng ý mối hôn sự này vậy.
Cậu bé nói: "Con và Tiêu thế tử đang muốn đến thỉnh an phụ vương."
Đoan thân vương liếc nhìn Tiêu Ngọc Thần một cái, "Người ta đã gặp rồi, hôm nay ta có hẹn, đi ra ngoài trước."
Lý Cảnh Hạo thật sự vừa xấu hổ lại tức giận, cậu bé nói: "Hôm nay trong nhà có khách, phụ vương ngài đổi ngày khác ra ngoài đi."
Đoan thân vương cau mày: "Hôm nay ta thật sự có việc phải đi."
Nắm đấm của Lý Cảnh Hạo siết chặt lại, ở trước mặt Tiêu Ngọc Thần, cậu bé không tiện phát tác. Mà Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn Đoan thân vương nói: "Hôm nay lúc cháu đến, phụ thân cháu còn nói muốn mời Vương gia đi săn."
Đoan thân vương vừa nghe xong, khuôn mặt trở nên cứng đờ. Trầm tư một hồi, hắn ta nói: "Cũng không phải là chuyện quan trọng lắm, hôm nay Ngọc Thần đến đây, ta tất nhiên sẽ không ra ngoài."
Tiêu Ngọc Thần hành lễ về phía hắn ta: "Cảm tạ Vương gia."
Đoan thân vương xua tay, sau đó xoay người sải bước đi về phía sảnh đường. Ba người bọn họ nói chuyện trong sảnh đường một lúc, Đoan thân vương lấy cớ trở về viện của mình. Lần này Tiêu Ngọc Thần và Lý Cảnh Hạo đều không ngăn cản. Chỉ cần hắn không ra ngoài, giữ được thể diện, chuyện khác bọn họ tất nhiên sẽ không quan tâm đến.
Chỉ là Lý Cảnh Hạo vẫn cảm thấy xấu hổ, cậu bé sợ mình và tỷ tỷ có một vị phụ thân như vậy sẽ bị phủ Định Quốc Công coi thường.