Gã sai vặt không dám chậm trễ, lập tức chạy nhanh vào phủ báo tin. Tào thị nghe nói nha hoàn của phủ Đoan thân vương muốn gặp nàng ta, lại càng chấn kinh hơn. Qua lại giữa nàng ta và Đoan thân vương tuyệt đối bí mật, hai người thường xuyên bí mật trao đổi thư từ, Đoan thân vương không thể nào ở thanh thiên bạch nhật, phái một nha hoàn đến tìm nàng ta.
Nếu không phải Đoan thân vương đến tìm nàng ta, vậy sẽ là ai?
Trái tim nàng ta hoảng loạn như cỏ dại trong cơn bão, phải hoãn lại một lúc nàng ta mới nói, "Mời người vào đây."
Gã sai vặt xoay người định rời đi, nhưng Tào thị lập tức nói: "Hạnh Nhi, ngươi đi theo dẫn người tới đây."
Hạnh Nhi là đại nha hoàn của nàng ta, biết chuyện giữa nàng ta và Đoan thân vương. Lúc này Hạnh Nhi cũng hoảng sợ không thôi, gật gật rồi đầu lập tức đi ra ngoài cùng gã sai vặt.
Nhìn thấy người, Hạnh Nhi vội vàng hành lễ nói: "Ngươi hầu hạ cho vị chủ nhân nào ở phủ Đoan thân vương?"
Xuân Khê nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Giai Ninh quận chúa có chuyện muốn nhờ ta thông báo cho phu nhân ngươi một tiếng."
Hạnh Nhi vừa nghe thấy nàng ấy là nha hoàn của Giai Ninh quận chúa, đôi chân mềm nhũn muốn ngã xuống. Nàng ta nhanh chóng ổn định lại, có chút ngượng ngùng nói: "Mau vào đi."
Xuân Khê ừm một tiếng, đi theo nàng ta vào viện của Tào thị. Thấy Tào thị thì tuỳ ý hành lễ một cái: "Giai Ninh quận chúa bảo nô tỳ đến nói chuyện với phu nhân một tiếng, ba ngày nữa muốn gặp phu nhân ở Vân Lan các."
Ý của nàng ấy rất rõ ràng, Giai Ninh quận chúa thông báo muốn gặp mặt nàng ta, mà không phải gửi thiếp mời gặp mặt giữa các nữ quyến.
Tào thị lúc này vừa hoảng lại tức giận, tướng mạo vốn dĩ không tồi, giờ khắc này méo mó đến mức không thể nhìn thẳng.
"Giai... Tại sao Giai Ninh quận chúa lại đột nhiên mời ta uống trà?” Tào thị không cam tâm hỏi, nàng ta vẫn hy vọng xa vời rằng Giai Ninh quận chúa không biết chuyện giữa nàng ta và Đoan thân vương.
Nhưng lại nghe Xuân Khê nói: "Vì cái gì chẳng lẽ phu nhân không biết sao?"
Xuân Khê không muốn nói chuyện nhiều với nàng ta, lại nói: "Quận chúa nhà ta nói, hy vọng phu nhân đến lúc đó có thể đến đúng giờ, nếu không xảy ra hậu quả gì, chỉ có thể một mình phu nhân ngài gánh vác. Còn có, quận chúa nhà ta cũng không hy vọng Vương gia biết chuyện này, nếu không hậu quả cũng sẽ như vậy."
"Nô tỳ còn phải quay lại phụng mệnh, cáo từ trước."
Nói xong nàng ấy xoay người rời đi, cả người Tào thị gục xuống ghế gấm. Nàng ta có thể nào cũng không nghĩ tới, Giai Ninh quận chúa thế mà lại biết chuyện của nàng ta và Đoan thân vương. Những gì nàng ta với Đoan thân vương làm có thể nói là bí mật đến không thể nào bí mật hơn, làm sao Giai Ninh quận chúa lại biết?
Giai Ninh quận chúa biết, vậy còn có ai khác biết không? Tào thị sợ tới mức cả người phát run. Nàng ta lập tức muốn tìm Đoan thân vương bàn ý tưởng, hoặc là để Đoan thân vương quản giáo Giai Ninh quận chúa. Nhưng nàng ta không dám!
Nàng ta không thể tưởng tượng được, sau khi gặp mặt Giai Ninh quận chúa sẽ nói gì với nàng ta. Hơn nữa, thời gian gặp mặt là ba ngày sau, nàng ta tuyệt đối tin tưởng, Giai Ninh quận chúa cố ý chọn ngày đó.
*
Xuân Khê trở về Vương phủ, kể lại chuyện đến gặp Tào thị, sau đó nói: "Nô tỳ thấy Tào thị sắp sợ muốn chết."
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Một khi chuyện nàng ta và phụ vương ta bị bại lộ, nàng ta chắc chắn không còn đường sống. Hơn nữa, cho dù nàng ta chết rồi, cũng mang lại nguy hại trầm trọng cho nương gia và hài tử của nàng ta."
"Nàng ta có ý đồ gì chứ?" Xuân Khê khó hiểu hỏi.
Giai Ninh quận chúa cũng không thể hiểu được, cho dù Tào thị ở Nhậm gia không tốt lại không thể hoà ly, vậy thì giày vò Nhậm gia đi, chính mình tự tìm đường chết làm cái gì?
"Cho dù như thế nào, ta cũng phải bắt nàng ta cắt đứt với phụ thân." Giai Ninh quận chúa nói.