Tào thị cúi đầu không nói gì, giờ khắc này nàng ta mặc dù vẫn cảm thấy tủi nhục không thôi, nhưng không còn rõ ràng như lúc ban đầu. Bây giờ nàng ta thậm chí còn cảm thấy, cho dù thế nào nàng ta cũng đã là người của Đoan thân vương, Giai Ninh quận chúa không nên sỉ nhục nàng ta như vậy.
Nàng ta nói: "Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, quận chúa nên nói chuyện này với Vương gia."
Giai Ninh quận chúa mỉm cười, đây là muốn dùng phụ vương để ép nàng ấy. Xem ra Tào thị này thật sự không hiểu phụ vương nàng ấy, cũng không hiểu nàng ấy.
"Vậy bổn quận chúa...."
Nói được một nửa, Xuân Khê vốn đang canh gác bên ngoài đẩy cửa vào, đi đến chỗ Giai Ninh quận chúa, thấp giọng nói: "Tiêu thế tử đang ở bên ngoài."
Giai Ninh quận chúa sững người, cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mời thế tử vào đi."
Nếu như đã đụng phải Tiêu Ngọc Thần, vậy cũng không cần phải giấu diếm hắn. Nàng ấy chính là một người như vậy, nếu Tiêu Ngọc Thần cho rằng nàng ấy hành sự quá quyết tuyệt, hoặc là cảm thấy chuyện nhà nàng ấy quá phiền phức, vậy chỉ có thể nói bọn họ không hợp nhau. Mối hôn sự này phải được xem xét lại.
Mặc dù phủ Định Quốc Công rất tốt, nhưng nàng ấy cũng không thể vì như vậy mà nguỵ tạo chính mình. Ở trước mặt người thân còn cần phải giả vờ, quá mệt mỏi.
Xuân Khê trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, sau đó hành lễ với Tiêu Ngọc Thần nói: "Quận chúa mời thế tử vào."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, sải bước vào phòng. Hôm nay hắn cùng vài bằng hữu đến Vân Lan các uống trà, vừa lên lầu thì nhìn thấy Xuân Khê đang canh ngoài cửa. Xuân Khê là đại nha hoàn của Giai Ninh quận chúa, nàng ấy ở đây, Giai Ninh quận chúa hẳn là cũng ở đây. Nếu đã gặp phải, hắn nên qua chào hỏi một tiếng.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, sau khi bước vào phòng lại nhìn thấy loại tình huống này. Vị hôn thê của hắn ngồi ở chính vị, một nữ nhân hắn không quen biết đang quỳ trên mặt đất. Hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình có lẽ không nên qua chào hỏi.
"Thế tử." Giai Ninh quận chúa đứng dậy hành lễ, Tiêu Ngọc Thần vội vàng đi tới đáp lại lời chào, "Hôm nay ta đến đây uống trà với bằng hữu, không ngờ tới lại gặp được Giai Ninh nàng, không biết có quấy rầy hay không."
Giai Ninh quận chúa làm ra động tác mời, bảo Tiêu Ngọc Thần ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "Thế tử không phải người ngoài, không tính là làm phiền."
"Vậy thì tốt rồi." Tiêu Ngọc Thần vừa nói vừa nhìn Tào thị đang quỳ trên mặt đất, Giai Ninh quận chúa giải thích với hắn: "Đây là phu nhân của Tôn Chính Thiếu Khanh - Nhậm đại nhân, cùng phụ vương ta… có chút qua lại."
Tiêu Ngọc Thần lúc đầu không hiểu lắm, có chút qua lại là có ý gì, chủ yếu là ngày thường gần như không nghe qua loại chuyện này, nhất thời hắn cũng không nghĩ tới. Nhưng hơi động não liền hiểu ra, sau đó là một hồi chấn kinh.
Vị Đoan thân vương này đúng là chuyện gì cũng dám làm!
Chỉ là, mặc dù trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt lại chỉ hơi sững lại một lát, sau đó nói: "Quận chúa muốn làm thế nào, cứ làm như vậy là được. Có chỗ nào khó cứ nói với ta."
Mấu chốt của chuyện này chính là Đoan thân vương, nếu như Đoan thân vương đứng về phía Tào thị, vậy thì Giai Ninh quận chúa thân là nữ nhi, có nhiều chuyện không tiện nhúng tay. Cho nên hắn mới nói có chỗ nào khó cứ nói với hắn.
Hắn không thể đối phó với Đoan thân vương, nhưng cha hắn thì có thể!
Giai Ninh quận chúa nghe xong lời hắn nói thì bật cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, thậm chí cái mũi cũng có chút chua xót. Tiêu Ngọc Thần không hỏi nàng ấy muốn làm như thế nào, mà trực tiếp nói muốn làm hậu thuẫn cho nàng ấy.
Loại cảm giác này thật sự rất tốt, nhiều năm như vậy, nàng ấy nơm nớp lo sợ đi đến hôm nay, không có một ai có thể dựa vào. Chỉ có điều, loại cảm giác được người tín nhiệm này, cảm giác có người để dựa vào, đúng là rất tốt.