Bên phía phủ Đoan thân vương, sau khi trở về phủ, Giai Ninh quận chúa trực tiếp đến thư phòng của Đoan thân vương. Thấy hắn ta đang nhàn nhã dựa vào ghế gấm, xung quanh còn có vài tỳ nữ xoa bóp đấm lưng cho hắn ta.
Giai Ninh quận chúa nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó hành lễ: "Phụ vương."
Đoan thân vương ngồi dậy, phất phất tay để mấy tỳ nữ lui xuống, "Ngươi lại có chuyện gì vậy?"
Vừa nói, hắn ta vừa cầm chén trà lên uống.
Giai Ninh quận chúa đi đến vị trí đối diện ngồi xuống, trực tiếp nói: "Hôm nay ta gặp Tào thị."
"Phụt…”
Đoan thân vương phun một ngụm trà ra, sau đó đứng dậy chỉ vào Giai Ninh quận chúa nói: "Ngươi... Ngươi đúng là quá vô pháp vô thiên rồi, ta là lão tử của ngươi, chuyện của ta không đến lượt ngươi quản."
Giai Ninh quận chúa vẻ mặt bình tĩnh mà đứng ở đó, nhìn Đoan thân vương chống eo mắng nàng ấy. Nàng ấy lại nghĩ đến mẫu thân của mình, gả cho một người như vậy, cả đời đã định sẵn là một tấm bi kịch.
Đoan thân vương mắng xong, nàng ấy nói: "Phụ thân qua lại với Tào thị kia là bởi vì nàng ta có vài phần giống mẫu thân sao?"
Đoan thân vương bị nói trúng tim đen, đột nhiên có chút ủ rũ. Hắn ta lại ngồi xuống bày ra bộ dáng vô lại, "Ngươi nói bậy gì vậy?"
"Phụ thân, sau khi gả cho người mẫu thân đối với người thế nào, người là người rõ nhất. Có thể nói, toàn bộ tâm trí của mẫu thân đều đặt lên ngài, phụ thân người cho dù không cảm ơn mẫu thân, cũng không thể không tôn trọng mẫu thân như vậy."
Đoan thân vương nghe nàng ấy nói như vậy, lại ngồi thẳng dậy nhìn nàng ấy nói: "Ta làm cái gì không tôn trọng mẫu thân ngươi? Ta... Ta nhớ nàng ấy mới đối xử tốt với Tào thị, người có vài phần giống nàng ấy một chút mà thôi."
Giai Ninh quận chúa hít sâu một hơi, "Người đối xử với Tào thị, người giống mẫu thân ta vài phần như một món đồ chơi, đó là tôn trọng mẫu thân ta sao?"
"Ngươi..." Đoan thân vương nhất thời không biết nên nói gì, qua một lúc sau hắn ta lại nói: "Ngươi lúc nào cũng nói chuyện cho mẫu thân ngươi, tại sao không thể suy nghĩ cho ta? Ta bị người ta đội nón xanh, nhi tử sủng ái nhiều năm cũng không chắc là nhi tử của ta. Tỷ đệ các ngươi lại hận ta như vậy, ta… ta cũng chỉ nhớ đến mẫu thân ngươi.”
“Nếu nàng ấy còn sống, làm sao ta có thể bị tiện nhân đó lừa gạt, làm sao ta có thể sống một cuộc sống không vừa ý như vậy? Giai Ninh, ngươi có thể hiểu ta?"
Giai Ninh quận chúa suýt chút nữa bị tức đến cười ra tiếng, "Mẫu thân con là Vương phi của người, không phải mẫu thân của người."
Đoan thân vương bị nàng ấy nói đến đỏ cả mặt, vợ cả của hắn ta đối với hắn ta mà nói chính là một sự tồn tại thê tử như mẫu thân. Chỉ là lúc đó hắn chán ghét sự quản giáo của nàng ấy, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.
"Được rồi, được rồi," Hắn ta không kiên nhẫn xua tay, "Ngươi muốn ta cắt đứt với Tào thị đúng không? Được, ta cắt đứt, về sau ta sẽ không gặp nàng ta nữa là được rồi chứ?"
"Hy vọng phụ vương nói lời giữ lời." Giai Ninh quận chúa đứng dậy hành lễ với: "Nữ nhi xin cáo lui."
Đoan thân vương ừm một tiếng, nhưng đợi đến khi nàng ấy đi tới cửa, lại nói: "Có người bảo ta lấy một vị Vương phi khác, ngươi thấy có nên lấy hay không?"
Hắn ta coi như nhìn rõ, hắn ta đấu không lại nữ nhi này.
Giai Ninh quận chúa quay đầu lại, nhìn hắn ta nói: "Nếu phụ vương muốn tái giá, nữ nhi tất nhiên không thể cấm được. Nhưng mà, lần này phụ vương tốt nhất nên lau sạch mắt mà chọn."
Bị bóc lấy nỗi đau, Đoan thân vương tức giận đến mức chỉ vào Giai Ninh quận chúa nói: "Ngươi... Ngươi tức chết ta đi."
Giai Ninh quận chúa: "Nếu như phụ vương sợ giẫm lên vết xe đỗ, vậy thì đừng tái hôn nữa."
Nàng ấy bước ra bên ngoài, trong lòng nghĩ phải điều tra cho rõ là ai muốn phụ vương nàng ấy tái giá.