Thái phi vỗ bờ vai hắn, thật may mắn, tính tình đứa nhỏ này không giống Hoàng đế, nhưng lại có chút giống tiên hoàng.
Ngày thứ hai, ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần giả trang thành hạ nhân, thần không biết quỷ không hay đi ra khỏi thành, thái phi cũng như vậy. Ý của Tiêu Hoài là để người Đường Quốc Công phủ cũng rời đi, nhưng Đường Quốc Công kiên trì không muốn đi. Cho nên Tiêu Hoài đã phái không ít binh lính ẩn nấp trong Đường Quốc Công phủ.
Đợi mọi người đi rồi, Lý Cảnh Tập mới bí mật tới Định Quốc Công phủ, thấy Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, hắn nói: "Ta nghe theo sự phân công của Định Quốc Công."
Tiêu Hoài nhìn hắn: "Ngươi cũng biết lần hành động này rất nguy hiểm, có thể sẽ chết."
Sắc mặt Lý Cảnh Tập vẫn bình tĩnh: "Ta hiểu. Lúc trước ngài đã hỏi ta có muốn ngồi lên vị trí kia không. Ta đã nói là muốn, nếu đã muốn thì ta không thể sợ hãi."
"Y là phụ thân thân sinh của ngươi, nếu y chết thì ngươi làm thế nào?" Tiêu Hoài lại hỏi.
Lý Cảnh Tập suy nghĩ rồi đáp: "Y không chỉ là phụ thân của ta, mà còn là quân chủ của Đại Kiền. Nhưng y cũng không làm tốt trách nhiệm của một quân chủ, khiến triều đình lâm vào nguy nan. Trong sự kiện này, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với y, ta... ta có thể khóc than cho y, coi y là sự cảnh cáo cho ta sau này."
Tiêu Hoài ừ một tiếng, hắn không quan tâm những lời này của Lý Cảnh Tập có bao nhiều phần thật phần giả, chỉ cần biết hiện tại hắn không có lòng đàn bà. Về phần dã tâm, đối với một đế vương mà nói, đây là tố chất nhất định phải có.
Tóm lại, hắn vô cùng vừa lòng với Lý Cảnh Tập.
"Lúc này có lẽ bọn chúng đang muốn xuống tay với Ngọc Châu." Tiêu Hoài lại nói.
Lý Cảnh Tập nghe hắn nói như vậy, trong mắt lộ ra một tia hung ác, tay gắt gao nắm chặt lại.
Tiêu Hoài thấy thế, khóe môi hơi nhếch nhẹ, nói tiếp: "Qua mấy ngày nữa là tới Tết Nguyên Tiêu, ta sẽ cho người cải trang thành bộ dáng của Tiêu Ngọc Châu, ngươi và con bé cùng đi du ngoạn trên đường, có thể bọn chúng sẽ động thủ vào hôm đó."
Lý Cảnh Tập gật đầu, Tiêu Hoài lại nói: "Ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi."
Lý Cảnh Tập lại gật đầu: "Ngài yên tâm, ta biết nên làm thế nào."
"Tốt."
Lại trò chuyện thêm vài câu rồi Lý Cảnh Tập mới rời đi. Tiêu Hoài nhìn theo bóng dáng của hắn, không nhịn được mà nói với Đường Thư Nghi: "Phu nhân cũng không phải là chỉ dạy dỗ bình thường, nàng dạy đứa nhỏ này tốt lắm."
Đường Thư Nghi cười ha hả: "Hẳn là do ánh mắt của ta độc đáo. Nếu hắn chỉ là một kẻ bùn nhão không thể trát tường, hay vốn không phải là người lương thiện thì cho dù ta có dạy dỗ thế nào cũng không được."
"Phu nhân khiêm tốn rồi." Tiêu Hoài nghiêm túc nói. "Lần này không phải là ta khen lấy lòng nàng đâu, phu nhân dày công tu dưỡng cho hắn phong phạm của một quân chủ. Tương lai của đứa nhỏ này rất đáng mong đợi."
"Chỉ hy vọng vè sau hắn có thể tạo ra một thời thịnh thế cho Đại Kiền chúng ta." Đường Thư Nghi nói.
Hiện tại Đại Kiền không có giặc ngoại xâm, nếu giải quyết hết chuyện trong nội bộ thì cũng chỉ còn lại vấn đề phát triển dân sinh. Nàng hy vọng Đại Kiền có thể huy hoàng như lịch sử đất nước Đại Đường ở thế giới kia của nàng.
Tiêu Hoài tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn Đường Thư Nghi, hỏi: "Nếu tất cả mọi chuyện đều thái bình, phu nhân có tính toán gì không?"
Đường Thư Nghi cười nói: "Quốc Công Gia du sơn ngoạn thủy cùng ta có được không?"
Tiêu Hoài cười ha hả: "Có thể, ta thích nhất là chuyện này."
Đường Thư Nghi cười rộ lên, nàng cũng hy vọng ngày đó sẽ nhanh tới.