Thái y bận rộn một lúc lâu, Hoàng đế mãi không có dấu hiệu tỉnh lại. Cuối cùng viện thủ viện thái y đến trước mặt Tiêu Hoài, cung kính hành lễ với hắn rồi nói: "Định Quốc Công, thân thể Hoàng thượng lúc trước tích tụ một chút bệnh trạng, bây giờ lại tức giận công tâm, tạm thời không thể nào tỉnh lại."
Tiêu Hoài ừm một tiếng: "Đại khái khi nào thì tỉnh lại?"
Thái y cau mày: "Không xác định."
"Được rồi, các ngươi đều canh giữ ở bên Hoàng thượng đi." Tiêu Hoài nói.
"Vâng."
Thái y lại quay về tẩm điện Hoàng đế, Tiêu Hoài quay đầu nhìn tiểu thái giám ở bên cạnh nói: "Để các nương nương vào thăm Hoàng thượng đi."
Tiểu thái giám đáp lại một tiếng rồi ra ngoài, hành lễ với đám người Hoàng hậu: "Các vị nương nương có thể vào gặp Hoàng thượng rồi."
Hoàng hậu vội vàng đi đến tẩm điện, lúc này nàng ta càng hy vọng Hoàng đế có thể tỉnh lại. Tình hình hiện tại, Hoàng đế tỉnh lại sẽ có lợi cho nàng ta hơn.
Lương quý phi và các nương nương khác theo sát phía sau, cũng tiến vào tẩm điện. Viện thủ Thái y thấy các nàng, vội vàng hành lễ nói: "Hoàng thượng còn chưa tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng."
Hoàng hậu gật gật đầu đi tới bên giường, nhìn thấy Hoàng đế sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ngay cả môi cũng có chút tím tái, giống như người chết. Nàng ta đặt tay dưới mũi Hoàng đế, cảm nhận được luồng khí nhẹ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không có chuyện là tốt.
Nàng ta dùng khăn tay lau khóe mắt, hồi thần lại nhẹ giọng hỏi Thái y: "Hoàng thượng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thái y cung kính đáp: "Gần đây thân thể của Hoàng thượng không được khỏe, hôm nay lại tức giận công tâm... không biết khi nào mới có thể tỉnh dậy."
Ánh mắt Hoàng hậu ẩm ướt, "Bổn cung ở lại đây hầu hạ Hoàng thượng."
Thái y tất nhiên không dám nói gì về chuyện này, lui về phía sau vài bước rồi trầm mặc. Hoàng hậu quay đầu lại nói với đám người Lương quý phi: "Thái y nói Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, các ngươi đều trở về trước đi, hôm nay bổn cung ở lại chăm sóc Hoàng thượng."
Lương quý phi bọn họ đều không có nhi tử có thể ngồi lên Hoàng vị, thật ra chuyện Hoàng đế sống hay chết đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng lắm. Dù sao bọn họ ngày thường đều sẽ tự sống trong viện của mình. Mà Đại Càn Triều không có luật người sống bồi táng, bọn họ cũng không cần sợ, sau khi Hoàng đế chết kéo bọn họ chôn cùng.
Lương quý phi đứng trước giường Hoàng đế, hạ mắt nhìn y một lát, sau đó xoay người rời đi, những nương nương khác cũng đi ra ngoài.
Trong tẩm điện, Hoàng hậu ngồi bên cạnh giường bệnh của Hoàng đế một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thì thầm vài câu bên ả cung nữ thiếp thân của nàng ta.
Cung nữ nghe nàng ta nói xong trong mắt mang theo hoảng sợ, nhưng nàng ta vẫn nặng nề gật đầu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài.
Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập vẫn luôn ngồi trong ngự thư phòng, ngồi lâu cũng có chút mệt mỏi. Hai người đứng dậy đi tới đi lui trong ngự thư phòng rồi lại ngồi xuống chơi cờ. Tối nay hai người bọn họ sẽ không ngủ.
Chơi xong hai ván cờ, hai người dựa vào ghế gấm nói chuyện, Tiêu Hoài hỏi Lý Cảnh Tập: "Ngươi nói lòng người có lớn không?"
Lý Cảnh Tập suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người khác nhau cần có tấm lòng khác nhau, bách tính bình thường chỉ cần lo cả nhà một ngày ba bữa cơm, lo phụ mẫu con cái là được rồi. Đại quan đảm nhiệm chức vụ trong triều đình, tấm lòng không chỉ lo cho nhà mình mà còn phải lo trách nhiệm của bọn họ."
Nói đến đây hắn dừng lại rồi lại nói: "Là bậc đế vương, cần phải lòng có thiên hạ, lòng có bách tính."
Tiêu Hoài nghe xong ừm một tiếng, "Ta nói không phải cái này."
Lý Cảnh Tập nghe hắn nói xong thì cau mày: "Vậy ngài muốn chỉ cái gì?"
Tiêu Hoài nhìn hắn mỉm cười: "Trong lòng ta, chỉ chứa được một mình phu nhân của ta."