Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 724 - Chương 724. Ngài Biết Hậu Quả Khi Chỉ Tay Vào Chủ Soái Một Quân Không? 1

Chương 724. Ngài biết hậu quả khi chỉ tay vào chủ soái một quân không? 1 Chương 724. Ngài biết hậu quả khi chỉ tay vào chủ soái một quân không? 1

Túc thân vương nhìn chằm chằm Lý Cảnh Tập, ông ta có thế nào cũng không thể nghĩ tới, hài tử nhút nhát năm đó lại trưởng thành dáng vẻ như bây giờ. Thấy hắn nói chuyện với mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.

Đều nhìn lầm hết rồi!

Lại nhìn Tiêu Hoài ở bên cạnh, Túc thân vương cau mày lại. Cũng không thể nói tất cả mọi người đều nhìn lầm, người có đôi mắt sáng suốt không phải đang ở đây sao.

Ngồi xuống ghế, ông ta nhìn Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công mang nhiều nhân mã như vậy, chiếm lĩnh Hoàng cung, mưu đồ gì đây?"

Tiêu Hoài cũng ngồi xuống, "Túc thân vương, cho dù ngài lớn tuổi rồi cũng không thể thuận mồm bịa chuyện như vậy. Ai nói ta chiếm lĩnh Hoàng cung?"

"Thủ vệ trong Hoàng cung toàn bộ đều thay thành người của ngươi, không phải là chứng cứ tốt nhất sao?" Túc thân vương tức giận nói.

Tiêu Hoài dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhàn nhàn nhìn ông ta: "Tứ hoàng tử thông đồng với Đoàn Anh Hồng bức vua thoái vị, ta dẫn binh tới cứu giá, làm sao đến miệng Vương gia lại thành chiếm lĩnh Hoàng cung."

"Bây giờ tặc tử đã bị bắt rồi, ngươi cũng nên rút quân đi!" Túc thân vương nói.

Tiêu Hoài: "Sống chết của Hoàng thượng còn chưa lường trước được, ai biết tặc tử có ngóc đầu trở lại hay không."

Túc thân vương tức giận chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Tứ hoàng tử không phải đã bị ngươi bắt lấy rồi sao?"

Tiêu Hoài mỉm cười, vẻ mặt mang theo vẻ tiêu điều, "Tứ hoàng tử đã bị bắt đi, nhưng không đảm bảo sẽ không có kẻ thừa nước đục thả câu, hoặc là có âm mưu càng lớn hơn. Giống như Túc thân vương ngài hôm nay đến đây từ sớm, là vì chuyện gì?"

Túc thân vương đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Hoài, "Ngươi ngậm máu phun người."

"Túc thân lão vương gia," Lúc này Tiêu Ngọc Minh mới lên tiếng, "Ngài biết hậu quả khi chỉ tay vào chủ soái một quân không?"

Vừa nói, hắn vừa giơ đao vung về phía bàn tay già nua của Túc thân vương.

"A....”

Túc thân vương sợ tới mức ngã xuống đất, cúi đầu nhìn xuống thấy tay mình vẫn còn nguyên vẹn, thở phào một hơi đồng thời cả người toát mồ hôi lạnh.

"Ở đây không phải trong quân, về sau đừng làm như vậy."

Tiêu Hoài mắng Tiêu Ngọc Minh, đi đến bên Túc thân vương, cúi xuống đỡ ông ta dậy, "Người không biết không có tội, Vương gia không biết quy tắc trong quân, bổn soái cũng không để ý."

Túc thân vương chỉ cảm thấy có một ngụm máu chặn ngang họng, muốn nhổ ra cũng không được.

Tiêu Hoài đỡ Túc thân vương ngồi xuống, đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống ông ta nói: "Thân thể Hoàng thượng có bệnh, bảo vệ an nguy của Hoàng thượng là trách nhiệm của bổn soái. Hơn nữa, bổn soái không ngăn cản bất kỳ ai đến thăm Hoàng thượng, cứu chữa Hoàng thượng. Bổn soái mong Hoàng thượng sớm ngày tỉnh lại hơn bất kỳ ai khác."

Túc thân vương đương nhiên không tin lời của hắn, nhưng lúc này ông ta cũng không dám nói lời gì không hay. Gật gật đầu, ông ta đỡ ghế đứng dậy, "Bổn vương muốn vào thăm Hoàng thượng có được không?"

"Đương nhiên," Tiêu Hoài nói: "Bổn soái không phải Thái y, cũng không phải thân thích của Hoàng thượng, ai muốn hầu hạ Hoàng thượng, trị liệu làm sao, bổn soái đều không quan tâm."

Túc thân vương ừm một tiếng, chống nạng run rẩy đi ra khỏi ngự thư phòng, lại được đỡ vào tẩm điện của Hoàng đế.

Thái y đang bắt mạch cho Hoàng đế, Hoàng hậu đang đứng bên cạnh lo lắng. Nhìn thấy Túc thân vương, Hoàng hậu hành lễ với ông ta: "Hoàng thúc ngài đến rồi."

Túc thân vương gật đầu: "Hoàng thượng thế nào rồi?"

"Từ ngày hôm qua sau khi hôn mê xong vẫn chưa tỉnh dậy." Hoàng hậu dùng khăn tay lau khóe mắt, "Nước không thể một ngày không có vua, Hoàng thượng thành dáng vẻ này, Hoàng thúc ngài nói nên làm thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment