Ngày hôm sau phải lên triều sớm, Tiêu Hoài dậy từ sớm. Đường Thư Nghi quá buồn ngủ, không mở nổi mắt. Tiêu Hoài sửa soạn cho mình xong, lại chỉnh góc chăn cho nàng rồi mới rời đi.
Cưỡi ngựa đến Hoàng cung giống như thường lệ, có rất nhiều quan viên đang đứng đợi ở cửa cung. Điều khác biệt chính là, hôm nay hắn xuống ngựa, các quan viên phía trước đều chủ động nhường đường cho hắn.
Chỉ có điều hắn vẫn như thường lệ, chào hỏi các vị quan viên quen biết, sau đó đợi cho đến khi cửa cung mở ra, cùng bước vào trong với mọi người. Đến điện Kim Loan, liền thấy một vị thiếu niên thân mặc mãng bào thân vương đang đứng ở bên trong.
Nhìn từ xa, cả người hắn có chút đơn bạc, nhưng lại không làm giảm đi sự ổn trọng ở trên người. Các vị đại thần sau khi nhìn thấy, trong lòng nhịn không được bội phục Tiêu Hoài, đúng là tuệ nhãn biết nhìn ngọc! Ai sẽ nghĩ tới Hoàng tử ở lãnh cung năm đó sẽ biết thành dáng vẻ như bây giờ.
Mà Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh bọn họ biết nội tình, trong lòng đều bội phục Đường Thư Nghi, nàng không chỉ là tuệ nhãn biết nhìn ngọc, mà còn biết dạy dỗ người. Mặc dù Lý Cảnh Tập cũng bái Phương đại nho làm sư, nhưng lại học được nhiều thứ hơn từ Đường Thư Nghi.
Tề Lương Sinh thở dài trong lòng, nàng là hối hận lớn nhất trong cuộc đời hắn.
"Khang thân vương."
"Khang thân vương."
.......
Các đại thần đi tới hành lễ với Lý Cảnh Tập, Lý Cảnh Tập cung cung kính kính đáp lễ với bọn họ, không lấy lòng không xa cách, tiến lui vừa phải, lần nữa khiến đại thần lau mắt mà nhìn.
Cuối cùng Lý Cảnh Tập đi đến bên cạnh Tiêu Hoài, đi theo hắn vào điện Kim Loan. Đứng xong, đợi một lúc lâu mới thấy Tiêu Khang Thịnh đi ra, đứng ở bên trên nói: "Hoàng thượng hôm nay thân thể không khỏe."
"Bổn quan nghe nói Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, có phải như vậy không?" Đại ca của Hoàng hậu Ngô Kinh Vĩ bước lên phía trước nói.
Tiêu Khang Thịnh vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn nói: "Đúng vậy."
"Đất nước không thể một ngày thiếu vua, Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, nên để Tam hoàng tử giám quốc." Ngô Kinh Vĩ nói.
Lúc này Tề Lương Sinh đi ra nói: "Đất nước không thể một ngày thiếu vua, nhưng quân chủ cũng phải là một vị quân chủ có bản lĩnh, nếu không đất nước sẽ loạn."
"Tề đại nhân đây là có ý gì?" Ngô Kinh Vĩ nói: "Tam hoàng tử từ nhỏ thông thạo thi cơ, hành sự trầm ổn có trật tự, sao có thể nói không có bản lĩnh?"
Tề Lương Sinh mỉm cười, nhìn Tam hoàng tử hỏi: "Điện hạ, ngài nói xem Đại Càn chúng ta bây giờ nên làm chuyện gì nhất?"
Tam hoàng tử đột nhiên bị gọi tên, hắn ta có chút hoảng loạn. Hắn ta liếc nhìn Ngô Kinh Vĩ, nhưng Ngô Kinh Vĩ lại rất không hài lòng với loại biểu hiện này của hắn ta, sắc mặt tất nhiên cũng không dễ nhìn.
Tam hoàng tử càng thêm hoảng loạn, hắn ta lắp ba lắp bắp: "Phụ hàng.... Phụ hoàng thân thể không khoẻ, không thể… không thể chủ trì triều chính, nên có người chủ trì triều chính."
Tề Lương Sinh nghe vậy thì gật đầu, sau đó hắn chắp tay về phía Lý Cảnh Tập nói: "Khang thân vương điện hạ, ngài nói xem Đại Càn chúng ta bây giờ nên làm chuyện gì nhất?"
Câu hỏi này của Tề Lương Sinh lúc trước chưa từng nói với hắn, bây giờ bị hỏi, Lý Cảnh Tập cũng có chút lo lắng. Chỉ là vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, suy nghĩ một lúc hắn nói: "Mặc dù Hoàng bá phụ không thể chủ trì triều chính, nhưng Đại Càn ta ngoại xâm đã diệt, tứ hải thái bình. Các vị đại nhân bây giờ hẳn nên mỗi người một việc, đồng tâm hiệp lực."
"Hừ!" Ngô Kinh Vĩ nặng nề hừ một tiếng: "Chỉ là mỗi người mỗi người một việc, nhưng cũng phải có người chủ sự."
"Hạ quan bây giờ có một chuyện muốn bẩm báo." Đường Thư Bạch chắp tay về phía Tam hoàng tử, "Có quan viên dưới trướng hạ quan bẩm báo, nói Đại Càn ta có nhiều đất đai bỏ hoang, nhưng rất nhiều bách tính lại không có đất để trồng trọt, chuyện này nên làm thế nào?"