Hoàng đế ngồi trên giường, cúi đầu miệng lảm nhà lảm nhảm, thậm chí đến cuối cùng đôi mắt cũng có chút ẩm ướt.
"Kể từ khi ta kế thừa Hoàng vị, vẫn luôn không lười biếng ngày nào. Tiên hoàng coi thường ta, cảm thấy ta không bằng lão Lục. Sau khi ngồi lên vị trí này, ta dùng hết sức lực làm việc chính là muốn cho tiên hoàng thấy, ta không thua kém lão Lục. Nhưng mà… tại sao lại thành dáng vẻ như thế này? Ta còn chưa đủ nỗ lực sao?"
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Khang Thịnh hỏi: "Ngươi nói xem, là trẫm còn chưa đủ nỗ lực sao?"
Tiêu Khang Thịnh quỳ xuống, đè thấp giọng nói: "Hoàng thượng, sự vất vả của ngài nô tài là người rõ nhất."
"Nhưng tại sao lại thành dáng vẻ như bây giờ?" Hoàng đế lại hỏi: "Tiêu Hoài công cao hiển hách, trẫm không nên giết hắn sao? Nhìn xem những triều đại trước, biết bao tướng soái công cao hiển hách đều bị giết."
Tiêu Khang Thịnh quỳ trên mặt đất không nói, thật ra hắn muốn nói, Tiêu Hoài công cao hiển hách ngài nên giết hắn cũng không sai, nhưng mấu chốt là ngài không có khả năng giết hắn.
Nhưng lời này, hắn làm sao nói ra được?
Hoàng đế buông xuống một tiếng thở dài, "Bên phía Hướng Thiên Hà, đã tìm người nói chuyện chưa?"
Tiêu Khang Thịnh gật đầu: "Nô tài bảo Ngô đại nhân đi nói rồi."
"Ừm, hắn là người có thể tin." Hoàng đế nghiêng người nằm xuống, miệng còn nói: "Nhưng mong rằng Hướng Thiên Hà không làm ta thất vọng."
Bên này, Hướng Thiên Hà mang điểm tâm về nhà, trực tiếp đi đến hậu viện, đưa điểm tâm cho Hướng phu nhân.
Hướng phu nhân cầm điểm tâm vừa ăn vừa hỏi: "Tình hình triều sớm hôm nay thế nào?"
"Khang thân vương mạnh hơn Tam hoàng tử."
Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Hướng phu nhân lại hiểu, nàng ấy nói: "Ta gặp qua Khang thân vương hai lần, xem cũng có vẻ là một hài tử rộng lượng."
Hướng Thiên Hà lại ừm một tiếng, Hướng phu nhân lại nói: "Định Quốc Công chính là vết xe đổ của chúng, bây giờ vị kia, không tha cho những người có công lao như các chàng."
“Ừm."
Hướng phu nhân liếc mắt nhìn hắn, sau đó xua tay: "Chuyện bên ngoài ta cũng không hiểu, chỉ cần một nhà chúng ta có thể bình an là được rồi."
Lần này, Hướng Thiên Hà nói bốn chữ: "Nàng yên tâm đi."
Phu thê hai người trò chuyện một lúc, Hướng Thiên Hà đứng dậy đi ra tiền viện, đánh quyền ở sân luyện võ một lúc, trở lại thư phòng gọi thân vệ đến bên người, nói với hắn: "Ngươi đến phủ Định Quốc Công một chuyến, nói với Định Quốc Công, Hoàng đế bảo ta giết hắn."
Thân vệ: "... Vâng."
Hướng Thiên Hà vẫy vẫy tay, thân vệ xoay người rời đi, trong lòng không nhịn được mà mắng chửi, Hoàng đế thật sự không nhìn rõ tình thế hiện tại. Binh mã ở Thượng Kinh của Định Quốc Công có hơn một vạn, tướng quân nhà bọn họ ở Thượng Kinh nhiều lắm chỉ hơn một nghìn binh sĩ, làm sao có thể đấu lại Định Quốc Công?
Đi tặng đầu cho người ta sao?
Vả lại, Định Quốc lập công lao lớn như vậy, Hoàng đế còn muốn giết hắn. Nếu tướng quân bọn họ thật sự giết Định Quốc Công, Hoàng đế đợi cơn nguy hiểm này qua đi, liệu có chỉa đao về phía tướng quân nhà bọn họ không?
Chuyện này vô cùng có khả năng!
Coi người khác đều là kẻ ngốc sao?
Thân vệ chửi rửa trong lòng, cưỡi ngựa đi tới phủ Định Quốc Công. Thấy Tiêu Hoài liền cẩn thận nói lại chuyện này, Tiêu Hoài nghe xong cười lạnh một tiếng: "Nói với tướng quân nhà ngươi, ta biết rồi."
"Vâng."
Thân về cáo từ rồi rời đi, Tiêu Hoài đứng dậy đi đến hậu viện. Đường Thư Nghi đứng sau bàn cầm bút vẽ vời, khoảng thời gian này nàng trầm mê vào hội hoạ.