Tiêu Hoài cười như không cười nhìn y: "Nếu không đưa Hoàng vị cho Khang thân vương, chẳng lẽ đưa cho Tam nhi tử ngu ngốc của ngươi sao? Nếu như giang sơn của Lý gia ngươi bị phá huỷ trong tay hắn, sau khi ngươi chết làm sao ăn nói với tiên hoàng?"
Hoàng đế: "........."
"Là vua của một nước, đến đạo lý tiện nghi không thể bị ngươi một người chiếm cũng không hiểu, giang sơn Lý gia ngươi không bị huỷ hoại trong tay ngươi, cũng coi như là may mắn." Tiêu Hoài lại nói.
"Khụ khụ khụ...."
Hoàng đế bắt đầu ho khan, Tiêu Khang Thịnh đang canh giữ cửa muốn vào phục vụ, nhưng lại bị Tiêu Hoài liếc mắt một cái rồi liền dừng bước chân lại.
"Ngươi… khụ khụ khụ… Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hoàng đế đỏ mắt hỏi Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài nhẹ nhàng nhìn y, nói: "Tự chiếu nhận tội, tự phế chính mình."
"Ngươi mơ tưởng." Hoàng đế run rẩy, chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Ta đã như thế này rồi, ngươi không thể buông tha cho ta sao? Mặc dù ta muốn giết ngươi, nhưng ta cũng không giết ngươi!"
"Là ngươi không giết được ta." Tiêu Hoài đứng lên, tiến lên hai bước, nghiêng người về phía trước nhìn Hoàng đế nói: "Tội nghiệt ngươi làm không chỉ là muốn giết ta, lục đệ của ngươi Tiêu Dao Vương chết như thế nào?"
Hoàng đế trừng to mắt, kinh hãi nhìn Tiêu Hoài: "Ngươi.... Ngươi nói nhảm, Lục đệ không phải ta giết, hắn tự ngã xuống vách núi mà chết. Ngươi vu khống trẫm."
"Lời này ngươi tin sao?"
Ánh mắt Tiêu Hoài nhìn chằm chằm vào y, làm y sợ đến mức bất giác co rụt người lại.
Tiêu Hoài lại nói: "Cho dù chính ngươi tin là vậy, tiên hoàng sẽ tin sao? Lúc đầu tiên hoàng đã hạ di chỉ như thế nào? Tiên hoàng bảo ngươi đối đãi với Tiêu Dao Vương như thế nào? Lý Thừa Ý, thật sự yên lòng yên dạ như vậy sao?"
"Ngươi.... Làm sao ngươi biết di chỉ của tiên hoàng?"
Hoàng đế kinh hãi nhìn Tiêu Hoài, nhận ra mình đã nói sai, y chỉ vào Tiêu Hoài và hét lớn: "Ngươi ngậm máu phun người, ta không giết Lục đệ của ta, ta và Lục đệ tình như thủ túc. Sau khi hắn chết, ta chăm sóc mẫu phi của hắn, ta đưa nhi tử của ta quá kế cho hắn."
"Ta và Lục đệ huynh đệ tình thâm, ta không giết hắn, ta không giết hắn....."
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Hoàng đế càng lúc càng thấp, cuối cùng khóc lên: "Không phải ta chỉ mới có ý định giết ngươi thôi sao, ta đã nói sẽ cho ban cho ngươi kim bài miễn tử, tại sao ngươi cứ quấn lấy ta không buông? Phụ thân ngươi và tiên hoàng cùng đánh giang sơn, bọn họ tình như thủ túc, ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi làm sao ăn nói với phụ thân ngươi, làm sao ăn nói với tiên hoàng?"
Tiêu Hoài không chút để tâm đến y, lùi về sau một bước nói: "Yêu cầu của ta, viết chiếu nhận tội, tự phế chính mình. Nếu không, ta sẽ công bố những chuyện ngươi đã làm cho mọi người biết, sau đó phế ngươi."
"Ngươi dựa vào cái gì mà phế ta?" Hoàng đế đột nhiên lại có tinh thần, y chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Ngươi là một thần tử sao có thể phế ta? Ngươi là loạn thần tặc tử, Tiêu Hoài, ngươi là loạn thần tặc tử."
Tiêu Hoài lạnh lùng nhìn y một lúc, nói: "Tự mình suy nghĩ đi, lựa chọn như thế nào."
Nói xong hắn xoay người rời đi, Hoàng đế đứng dậy rời giường, chỉ vào lưng hắn mắng: "Tiêu Hoài, ngươi là phản tặc, trẫm muốn giết ngươi, trẫm muốn giết ngươi......"
Tiêu Hoài như không nghe thấy lời nói của y, bước chân không thèm dừng lại, Hoàng đế nhìn bóng lưng hắn biến mất, đột nhiên ngã quỵ xuống đất, lại bắt đầu khóc lóc.