Lý Cảnh Tập cảm nhận được ánh mắt của mấy vị đại thần nội các, trầm tư một hồi, nói: "Ngô Chính Tín là thân tín của Hoàng bá phụ, coi như là nô tài của Hoàng bá phụ. Chủ tử tất nhiên có quyền quyết định sống chết của nô tài, cứ làm theo ý của Hoàng bá phụ đi."
"Vâng."
Tiêu Khang Thịnh lui ra ngoài, nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh. Vài vị đại thần nội các lần nữa nhận thức vị thiếu niên chưa đến mười lăm tuổi này. Những lời cậu bé vừa nói thật sự đáng được khen ngợi.
Đồng ý Hoàng đế giết Ngô Chính Tín, không phải vì y là Hoàng đế, quân bảo thần chết thần không thể không chết. Mà là vì, Ngô Chính Tín là nô tài của Hoàng đế, chủ tử có quyền xử lý nô tài. Mặc dù cả hai kết quả Ngô Chính Tín đều phải chết, nhưng ý nghĩa lại khác nhau.
Từ sự việc này trở đi, Hoàng đế chỉ là Hoàng đế trên danh nghĩa. Hơn nữa, y có thể làm Hoàng đế trên danh nghĩa bao lâu, còn tùy thuộc vào ý định của Định Quốc Công.
Chỉ có điều, các vị đại thần nội các đều không kêu oan hay là thương tiếc cho Hoàng đế, cho dù xuất phát từ góc độ lợi ích hay là vì suy nghĩ cho giang sơn Đại Càn, Lý Cảnh Tập đều tốt hơn vị Hoàng đế hiện tại rất nhiều.
"Mới nãy vừa nói đến đâu rồi?" Giọng nói của Lý Cảnh Tập phá vỡ sự im lặng trong phòng, vài vị đại thần nội các tiếp tục nói triều chính, Lý Cảnh Tập vẫn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ngô Chính Tín rất nhanh sẽ vị xử tử, lý do công bố bên ngoài chính là lý do mà Lý Cảnh Tập nói. Các quyền quý ở Thượng Kinh gần như đã sẵn sàng cho việc tân hoàng đăng cơ.
Tiêu Hoài nói cho Hoàng đế một ngày, chính là một ngày. Ngày hôm sau, hắn đến tẩm điện của Hoàng đế, thấy Hoàng đế liền sững người. Giờ khắc này Hoàng đế tóc bạc trắng đầu, tử khí đầy người.
"Ngươi đến rồi."
Hoàng đế cong lưng ngồi trên giường, ngước mắt lên nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Ta rất kỳ lạ, bây giờ ngươi có thể tự mình ngồi lên Hoàng vị, vì sao lại đẩy Tiểu Thất lên?"
Tiêu Hoài lấy một cái ghế ngồi đối diện y, "Ngươi làm Hoàng đế có vui vẻ không?"
Hoàng đế nheo mắt lại suy nghĩ một lát: "Lúc bắt đầu trẫm rất vui, đạt được thứ hằng tha thiết, tất nhiên vui vẻ. Nhưng sau này, trẫm không vui chút nào. Tấu chương mỗi ngày đều phê không hết, đếm không hết việc, còn có những triều thần kia, ngày ngày chơi tâm cơ với trẫm, rất mệt."
Tiêu Hoài nhìn y, lại nghĩ đến tiên hoàng, trong lòng cay đắng không nói nên lời. Tiên hoàng cảm thấy, mặc dù Lý Thành Ý không có tài năng, nhưng cũng không quá ngu ngốc, vẫn có thể thủ thành. Nhưng mà, tiên đế không ngờ tới Lý Thành Ý chính là người tự cho mình là thông minh, suýt nữa huỷ hoại giang sơn.
"Có đôi khi trẫm liền nghĩ, nếu như Lục đệ của trẫm làm Hoàng đế, sẽ như thế nào?" Hoàng đế nói: "Có lẽ hắn sẽ làm tốt hơn trẫm, ít nhất, nếu hắn muốn giết Tiêu Hoài ngươi, hắn có thể giết được ngươi."
"Nhưng ngươi đã giết hắn." Tiêu Hoài nói.
Hoàng đế ngồi đó im lặng một lúc lâu, nói, "Hắn thông minh hơn trẫm, tài năng hơn trẫm. Tiên hoàng không thích trẫm, khi lâm chung còn để lại di chỉ cho trẫm, cho dù hắn làm cái gì, trẫm cũng không thể giết hắn, ha ha....."
Hoàng đế cười ra tiếng, cười đến nước mắt trào ra, "Tiên hoàng sao lại tin tưởng trẫm như vậy chứ?"
Y nhìn Tiêu Hoài, vẻ mặt Tiêu Hoài bình đạm nhìn y không nói.
Hoàng đế nói: "Tiên hoàng làm sao tin tưởng trẫm chứ? Tiên hoàng cũng để lại di chỉ cho Lục đệ, chắc chắn nói nếu như trẫm làm sai chuyện gì, lão Lục có thể phế trẫm. Tiêu ái khanh ngươi nói, trong tay hắn có di chỉ như vậy, trẫm làm sao có thể để hắn sống?"
"Làm sao ngươi biết tiên hoàng để lại di chỉ cho hắn?" Tiêu Hoài hỏi.
"Tuỳ tiện suy nghĩ một chút liền biết!" Hoàng đế hợp tình hợp lý nói.
Tiêu Hoài đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi chẳng qua chỉ là muốn tìm lý do để mình giết hắn mà thôi."
Hoàng đế ngồi đó không lên tiếng, thật ra y thật sự nghi ngờ tiên hoàng để lại di chỉ cho Lý Thừa Duẫn.
Tiêu Hoài không muốn nói chuyện nhiều với y, nói: "Ngươi tự mình viết chiếu nhận tội, hay để ta viết."
Hoàng đế nhìn hắn, siết chặt tay lại, "Tại sao ngươi lại không chịu buông tha cho trẫm? Ta đồng ý với ngươi để Tiểu Thất kế vị, đồng ý cho ngươi kim bài miễn tử..."
Lúc này, Tiêu Hoài đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, vươn tay ra khẽ dùng lực túm cổ Hoàng đế, Hoàng đế hô hấp khó khăn, giãy dụa muốn tóm lấy tay hắn, nhưng y nào có sức mà giãy giụa.
"Bởi vì ta là Lý - Thừa - Duẫn.” Bàn tay tóm lấy Hoàng đế của Tiêu Hoài siết chặt lại một chút, nói: "Ngươi giết ta như thế nào, ngươi quên rồi sao?"
Hoàng đế kinh hãi nhìn hắn, như thể tin tưởng lại dường như không tin nổi.
"Ta tận mắt chứng kiến, người ngươi phái tới, chặt xác ta thành từng mảnh từng mảnh một, sau đó ném vào đất hoang." Tiêu Hoài lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi nói ta làm sao có thể buông tha ngươi?"
"Không… không…” Hoàng đế cả người run rẩy, muốn giải thích nhưng lại bị kẹt ở cổ, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Tiêu Hoài không muốn nghe lời giải thích của y, nói: "Giết ngươi làm bẩn tay ta, ngươi tự viết chiếu nhận sai, sau đó tự sát đi."
Hắn buông tay ra, Hoàng đế ngã quỵ xuống giường. Ho một trận dữ dội, y cố nâng người lên, nhìn Tiêu Hoài nói: "Đáng lẽ ta nên đoán ra từ sớm, có vài lần ta luôn cảm thấy ngươi giống Lục đệ."
Tiêu Hoài cười lạnh, Hoàng đế quỳ trên giường, lại bắt đầu khóc lóc: "Lục đệ, ta thật sự không cố ý giết ngươi, ngươi có di chỉ của phụ hoàng, ta sợ, ta sợ......"
Tiêu Hoài không còn kiên nhẫn, lấy ra một tờ giấy bút ném đến trước mặt Hoàng đế, "Viết!"
Hoàng đế đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, "Hóa ra con người sau khi chết thực sự có linh hồn, ta… ta viết, ta bồi tội với tiên hoàng, ta bồi tội với tiên hoàng..."
Y cầm bút lên, đôi mắt rơi lệ mà viết xuống những chuyện mà y đã làm trong bóng tối, những chuyện đáng khinh thường trong những năm qua, bao gồm cả với Tiêu Hoài, bao gồm cả việc giết Tiêu Dao Vương và những chuyện khác.
Viết xong, y đưa chiếu chận tội cho Tiêu Hoài: "Sau khi chết ta chết sẽ gặp phụ hoàng sao?"
Tiêu Hoài: "Ngươi muốn gặp không?"
Hoàng đế lắc đầu, "Không... Không, ta không muốn gặp ngài ấy, ta không gặp."
"Ngươi lên đường đi."
Tiêu Hoài ném một lọ sứ cho Hoàng đế, Hoàng đế run rẩy nhặt chai lên, mở ra, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài, sau đó ngẩng đầu đổ hết chất lỏng bên trong vào miệng. Không lâu sau, y liền không còn hô hấp.
Tiêu Hoài cầm chiếu nhận tội bước ra khỏi cửa, lớn tiếng nói: "Hoàng đế Lý Thừa Ý, có tội với Đại Càn, viết chiếu nhận tội, tự sát!"