Sắc mặt Tạ nhị phu nhân dịu lại một chút, nhưng vẫn không nói gì.
Đường Thư Nghi lại nói: "Trước khi hai đứa nhỏ đính ước, hẳn là Nhị phu nhân đã từng tìm hiểu qua tình huống của Ngọc Minh. Quả thật lúc trước đứa nhỏ này sống quá hoang đường, nhưng đều là vấn đề như ham chơi hoặc dẫn theo hạ nhân đi đánh nhau, địa phương như thanh lâu hắn chỉ mới đi có một lần, hơn nữa vừa mới vào đã bị ta bắt về nhà."
Tạ nhị phu nhân thở dài, nàng ấy có thể hiểu việc nam tử phong lưu cũng không phải là chuyện lớn gì. Đường Thư Nghi có thể tới đây giải thích đã đủ nói lên sự coi trọng của nàng đối với cửa hôn nhân này rồi.
"Này... Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng sự việc truyền ra đến đây, mặt mũi của mọi người cũng rất khó coi." Tạ nhị phu nhân nói.
"Đúng là vậy." Đường Thư Nghi cười nói. "Thật ra mất mặt cũng không phải là chuyện quan trọng gì, ta chỉ sợ Hi Hoa hiểu lần. Dù sao về sau hai đứa bọn nó sẽ sống chung với nhau, trong lòng không có trở ngại thì mới tốt."
Tạ nhị phu nhân gật đầu: "Đúng là đạo lý này, nhưng mà ngài cũng yên tâm, tuy rằng Hi Hoa bị ta nuông chiều từ nhỏ, nhưng cũng không phải là một người có tính tình nhỏ nhen."
Khi nói những lời này, trong lòng Tạ nhị phu nhân cũng không phải là dễ chịu gì. Nhưng thế đạo chính là như vậy, nam nhân tam thê tứ thiếp, làm phu nhân chính thất, cho dù trong lòng có không thoải mái thì cũng không được biểu hiện ra bên ngoài.
Giống như hiện tại, Tiêu Ngọc Minh bị truyền ra thanh danh phong lưu, nàng ấy còn phải cùng mẹ chồng tương lai của nữ nhi nói nữ nhi không phải là kiểu người thích ghen tuông vớ vẩn. Nếu không, người ta sẽ nói Tạ gia nhà nàng ấy không biết dạy nữ nhi.
"Sao ta có thể không an tâm về giáo dưỡng của Tạ gia được chứ." Đường Thư Nghi cười nói. "Ta chỉ hy vọng sau này hai đứa nó sẽ sống hoài thuận bên nhau, những chuyện khác ta không quan tâm."
Ý tứ chính là, nàng sẽ không nạp tiểu thiếp cho con mình. Nhưng Tạ nhị phu nhân lại không hiểu, tuy vậy trong lòng nàng ấy cũng thư thái không ít. Hiện tại nhìn thấy mẹ chồng như Đường Thư Nghi cũng không phải là dạng người thích làm khó người khác.
Bên kia, Tiêu Ngọc Minh đi theo Tạ nhị gia đến thư phòng, hắn ngồi xuống mà lòng không yên, chờ đợi Tạ nhị gia răn dạy. Nhưng Tạ nhị gia chỉ nói một câu, đối với nam tử quan trọng nhất vẫn là tiền đồ, sau đó liền nói với hắn những chuyện khác.
Hắn nhẹ nhõm thở phào, hàn huyên cùng Tạ nhị lão gia trong chốc lát, sau đó tìm cớ đi ra ngoài. Tạ nhị gia hiểu hắn muốn gặp Tạ Hi Hoa, nên xua tay bảo hắn ra ngoài.
Hắn là nam nhân, đi vào nội viện sẽ không hay, hắn đành phải đi tìm công tử Tạ gia, nhờ truyền lời tới Tạ Hi Hoa. Hắn đợi người một hồi lâu mới gặp được người ở trong hoa viên của Tạ phủ.
Hai người đứng dưới núi giải, nhất thời Tiêu Ngọc Minh không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành cúi đầu nhìn mũi chân của mình, Trong lòng Tạ Hi Hoa tất nhiên là không thoải mái, nhưng nàng ấy cũng không biết nên phát tiết như thế nào, nên cứ vo chặt tấm khăn trong tay, cũng không nói lời nào.
Qua một hồi lâu sau, thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn cứ nhìn mũi chân của mình, Tạ Hi Hoa xem thường nói: "Ngươi có thể nhìn đôi giày của ngươi thành đóa hoa sao?"
Tiêu Ngọc Minh bị nói như thế thì đỏ mặt, nghĩ đến nam tử hán đại trượng phu làm sai thì không có gì không dám thừa nhận, vậy nên hắn mở lời: "Quả thật ta đã từng đi qua thanh... thanh lâu, nhưng cũng chỉ đi có một lần thôi, vừa mới ngồi xuống đã bị nương ta bắt về rồi, hơn nữa còn bị phạt quỳ từ đường, về sau cũng không tiếp tục tới chỗ đó nữa."
"Định Quốc Công phu nhân bắt ngươi về như thế nào?" Tạ Hi Hoa thật sự rất tò mò. Cho dù có xảy ra chuyện lớn đến đâu thì nữ tử bình thường đều sẽ không đi tới những chỗ như thanh lâu. Nàng ấy cảm thấy Định Quốc Công phu nhân vô cùng dũng mãnh.
Tiêu Ngọc Minh không nghĩ rằng nàng ấy sẽ hỏi chuyện này, hắn nhăn khó một cái, chớp chớp mắt, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Thì... Chính là đi tới hậu viện của thanh lâu, đá văng cửa phòng rồi nói, Tiêu Ngọc Minh, ngươi lăn ra đây cho lão nương. Ta... Ta lập tức về nhà với nương."
"Phì!"
Tạ Hi Hoa không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó lại cảm thấy hình như mình không nên cười, nên đành phải kìm nén lại. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh rồi nói: "Ta đã biết, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa."
Tiêu Ngọc Minh nhẹ nhõm thở dài một hơi, hai người còn trò chuyện với nhau thêm chốc lát rồi mới tách ra. Tạ Hi Hoa dẫn theo tỳ nữ đi về sân viện của mình, nhớ tới lời nói lúc nãy của Tiêu Ngọc Minh, nàng ấy không nhịn được mà lại ha ha nở nụ cười.
Tiêu Ngọc Minh đứng ở đằng sau cách đó không xa: "..........."