Lý Cảnh Tập thấy Đường Thư Nghi hành lễ với mình, vội vàng đi tới nói: "Ngài không cần làm như vậy."
Đường Thư Nghi nhìn hắn mỉm cười: "Lễ không thể thiếu."
Đừng nói cổ đại lễ giáo nghiêm ngặt, cho dù là hiện đại, gặp được quan chức cấp cao, nàng cũng phải cung cung kính kính hầu hạ như vậy. Cho nên hành lễ với Lý Cảnh Tập, Đường Thư Nghi không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Hai người cùng nhau bước vào ngự thư phòng, Đường Thư Nghi kể lại chuyện phát sinh giữa Ngô gia và Hoàng hậu, sau đó nói: "Nếu như Hoàng hậu đã muốn gặp thần phụ, thần phụ liền tới gặp mặt nàng ta."
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta phái người đi cùng ngài."
Đường Thư Nghi biết hắn đang lo lắng cho mình, liền mỉm cười gật đầu: "Được."
"Quan bào của ngài ta đã phái người vẽ kiểu dáng, vừa hay hôm nay ngài tới đây, xem thử xem, có chỗ nào không vừa ý lại sửa." Lý Cảnh Tập mỉm cười nói.
Đây là tâm ý của hắn, Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không từ chối, liền mỉm cười nói được. Lý Cảnh Tập gọi tú nương trong cung đến, cầm bản vẽ y phục cho Đường Thư Nghi xem.
Không thể không nói, tú nương trong cung đúng là khác với bên ngoài, kiểu cách của bộ quan phục này cũng không khác nhiều quan phục của nam tử trước đây, nhưng ở những phương diện chi tiết nhỏ làm một số thay đổi, khiến nó càng thêm tinh xảo.
"Rất đẹp." Đường Thư Nghi xem xong thì mỉm cười nói.
Lý Cảnh Tập thấy nàng thích, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Đợi tú nương lui xuống, Đường Thư Nghi nói với hắn: "Ta có thể làm đế sư, nhưng ta không thể lên triều sớm. Không phải sợ những lão cổ hủ kia, mà ta rất lười, không muốn đúng đúng giờ đúng khắc thượng triều. Chỉ có điều, những chuyện đế sư nên làm, ta sẽ không thoái thác."
Lý Cảnh Tập nghe xong thì gật đầu, hắn đã chuẩn bị tâm lý. Đừng nói nàng, lời nói của Tiêu Hoài có đã ám chỉ qua, có lẽ hắn sẽ từ quan sớm. Mặc dù hắn không đồng ý chuyện này, nhưng cũng không thể làm gì.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến tẩm cung của Hoàng hậu. Diệp Đức Bổn - đại thái giám bên người Lý Cảnh Tập đi theo nàng, trên đường đi Diệp Đức Bổn còn cẩn thận nói với Đường Thư Nghi: "Hoàng đế mấy ngày gần đây mỗi ngày đều đọc sách phê duyệt tấu chương đến đêm muộn. Cứ như vậy thì không được, xương cốt ngài ấy chịu không nổi. Nô tài nói không có tác dụng, nếu không ngài nói với Hoàng thượng?"
Đường Thư Nghi nghe xong ừm một tiếng, nhưng cũng không nói gì. Nàng có thể hiểu Lý Cảnh Tập, vừa mới ngồi lên vị trí Hoàng đế, cho cho dù có các đại thần trợ giúp, thứ hắn cần đối mặt và học hỏi vẫn còn rất nhiều. Nhưng đây là một quá trình cần phải trải qua, không ai có thể giúp hắn được.
Không lâu sau liền đến tẩm cung của Hoàng hậu, Đường Thư Nghi xuống kiệu, nhìn thấy ma ma bên người Hoàng hậu đang đợi ở cửa. Nhìn thấy nàng, ma ma kia hành lễ nói: "Thỉnh an Định Quốc Công phu nhân, nương nương đợi ngài được một lúc rồi."
Đường Thư Nghi sải bước vào trong, không hề giải thích gì với bà ta. Vị ma ma kia không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Đường Thư Nghi đi vào, nhìn thấy Hoàng hậu mặc bộ minh hoàng cung trang ngồi ở bên trên, còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
Đường Thư Nghi cũng không hành lễ với nàng ta, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, nói: "Tìm ta có chuyện gì!"
Hoàng hậu nghiến răng, suýt nữa nói ra hai chữ to gan, nhưng hai chữ này đã chạm đến đầu lưỡi, lại bị nàng ta mạnh mẽ nuốt xuống. Nàng ta hít sâu một hơi, "Mấy ngày nay bổn cung không gặp ngươi, nhớ ngươi liền gọi ngươi tới nói chuyện."
Lúc này cung nữ mang trà đến, đặt trong tay nàng. Đường Thư Nghi liếc nhẹ chén trà đang bốc khói rồi nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."