Đường Thư Nghi cười lớn nói: "Nhi tử của ta thật sự đã trưởng thành rồi."
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, "Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt."
Nói rồi nàng đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần đi theo tiễn nàng. Đi đến cổng viện, nàng dừng lại bước chân nói: "Sau khi thành hôn với Giai Ninh, con đừng nói với nàng ấy phải tôn trọng mẫu thân, nghe lời mẫu thân các thứ."
Nhi tức phụ nào nghe được những lời như vậy mà vui đâu.
Tiêu Ngọc Thần sững sờ một lát, sau đó gật đầu: "Nhi tử hiểu."
Đường Thư Nghi phất phất tay bảo hắn dừng lại, dẫn theo Thuý Trúc Thuý Vân trở về Thế An Uyển. Đến nơi, Tiêu Hoài đang uống trà trong tẩm thất, Đường Thư Nghi ngồi xuống đối diện hắn. Tiêu Hoài rót cho nàng một chén trà, nàng cầm chén nhấp một ngụm nói: "Chàng nói, đợi Ngọc Minh cũng thành hôn, chúng ta phân gia thế nào?"
Thời cổ đại có cách nói phụ mẫu còn sống không phân gia, nhưng Đường Thư Nghi cảm thấy tất cả người một nhà sống cùng với nhau, lợi ích dây dưa, cho dù đều là người rộng rãi, thời gian lâu rồi cũng sẽ đụng chạm nhau. Hơn nữa, nàng cũng không muốn lo nhiều chuyện như vậy. Dù sao phân gia, mỗi người tự lo chuyện của mình, có chuyện lớn người một nhà lại ngồi xuống cùng nhau thương nghị giải quyết.
"Có thể." Tiêu Hoài không chút do dự nói.
Đường Thư Nghi thoải mái dựa vào lưng ghế, "Ngọc Thần có thể kế thừa tước vị, Ngọc Minh tiếp quản Tây Bắc quân, hai huynh đệ coi như không thiên vị ai. Chỉ là không thể oan ức Ngọc Châu, đến lúc đó của hồi môn nhất định phải phong phú."
Cho dù lúc đó Ngọc Châu có gả cho Lý Cảnh Tập, cũng phải có của hồi môn phong phú. Thời cổ đại, của hồi môn là sức mạnh của nữ tử.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Đều nghe lời phu nhân cả."
Đường Thư Nghi quay đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì không nghe lời phu nhân không?"
Tiêu Hoài sững sờ một lát, sau đó đứng dậy kéo nàng vào phòng tắm, cúi đầu nói bên tai nàng: "Đương nhiên là có."
Đường Thư Nghi không nhịn được mà mỉm cười, cùng hắn đi vào phòng tắm......
Tiêu Hoài như thế này thật sự rất tốt, Đường Thư Nghi thừa nhận tính cách của nàng mạnh mẽ, nếu Tiêu Hoài ở nhà cũng mạnh mẽ như ở bên ngoài, hai người bọn họ nhất định sẽ không thể sống cùng nhau. Phỏng chừng Tiêu Hoài cũng biết điều này mới mọi chuyện đều nghe lời nàng.
Cho dù thế nào đi nữa, chỉ cần bọn họ cùng sống vui vẻ là được rồi.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi dậy sớm, bảo phòng bếp chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn. Cả nhà ăn xong liền cùng nhau đưa Tiêu Ngọc Thần đi thi. Đi nửa đường còn gặp Giai Ninh quận chúa, xe ngựa hai bên cùng nhau đến trường thi.
Đến nơi, đã có rất nhiều người chờ sẵn ở cửa, Đường Thư Nghi dành ra thời gian và địa điểm cho Tiêu Ngọc Thần nói chuyện với Giai Ninh quận chúa. Mọi người đều nhìn, cả hai đều có chút xấu hổ. Tiêu Ngọc Thần nói: "Y phục nàng làm rất ấm, ta ở bên trong chắc chắn sẽ không bị lạnh."
Giai Ninh quận chúa ừm một tiếng, "Thi tốt hay không không quan trọng, thân thể mới là quan trọng nhất."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Ừm."
Hai người không tiện nói nhiều, lại nói vài câu rồi tách ra. Lúc này cửa trường thi mở ra, các thí sinh lần lượt bước vào trong. Trong tay mỗi người đều xách một cái giỏ nhỏ, bên trong đựng đồ ăn ba ngày của bọn họ.
Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói với Tiêu Hoài: "Chế độ kiểm tra này có chút vô nhân đạo, ba ngày chỉ ăn lương khô, nào còn sức phát huy như bình thường được!"
Tiêu Hoài: "Khi nào bảo người sửa đổi một chút là được."
"Trong triều đình còn không ít lão bảo thủ, không phải nói sửa đổi là có thể sửa đổi." Đường Thư Nghi nghĩ Lý Cảnh Tập đăng cơ, tuyên bố phong nàng làm đế sư, chắc chắn là một trận chiến ác liệt. Nàng lại nói với Tiêu Hoài: "Nhanh về nhà, ta cũng phải đi đọc sách."
Tiêu Hoài biết suy nghĩ của nàng, thấp giọng nói: "Yên tâm, ta đã sắp xếp xong mọi thứ, cho dù mấy lão bảo thủ kia phản đối cũng không ảnh hưởng được gì."