Hội thi có ba đợt thi, mỗi đợt ba ngày, mỗi đợt thi cách nhau một ngày. Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Thần lại phải đi thi, cả nhà từ sáng sớm lại tiễn hắn đến trường thi. Đợi sau khi hắn vào trường thi, Đường Thư Nghi trực tiếp vào Hoàng cung.
Thân là đế sư, mặc dù không phải lên triều sớm nhưng vẫn phải gánh vác trách nhiệm mà một đế sư nên làm. Cứ cách vài ngày, nàng đều phải vào cung giảng bài cho Hoàng đế, đặc biệt là bây giờ Hoàng đế còn trẻ, là lúc phải học tập.
Sau khi Đường Thư Nghi đến cung, trước tiên đến hậu cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu gặp nàng thì vô cùng vui vẻ, kéo nàng trò chuyện một lúc, hỏi về ba huynh muội một lượt. Đường Thư Nghi còn tri kỷ mà nói cho bà ấy nghe tình hình của Tiêu Hoài. Làm mẫu thân tất nhiên nhớ đến nhi tử mình.
Hai người nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đứng dậy cáo từ. Thái hoàng thái hậu biết nàng có việc phải làm, cũng không giữ nàng ở lại lâu.
Ra khỏi Từ Ninh cung của Thái hoàng thái hậu, Đường Thư Nghi đi thẳng đến ngự thư phòng. Khi đi ngang qua ngự hoa viên, Lương quý phi đi từ một hòn non bộ đi ra, chặn đường của nàng: "Đường đại nhân xin dừng bước."
Đường Thư Nghi dừng lại nhìn nàng ta, không hành lễ cũng không gọi tên, bây giờ nàng ta không còn là quý phi nữa, Đường Thư Nghi nhất thời không nghĩ ra nên xưng hô với nàng ta như thế nào.
"Lúc trước còn phải gọi ngài là Định Quốc Công phu nhân, chớp mắt đã phải gọi ngài là Đường đại nhân rồi." Lương quý phi nhìn Đường Thư Nghi mỉm cười: "Nếu như biết Đường đại nhân có tài năng như vậy, có lẽ ta sẽ không nhà tan cửa nát."
Vẻ mặt Đường Thư Nghi bình tĩnh nói, "Cái chết của Lương gia và Nhị hoàng tử, mặc dù có liên quan tới phủ Quốc Công ta, nhưng tạo thành kết quả như vậy, sao lại không phải do các ngươi?"
Đối với Lương quý phi, nàng lại không có quá nhiều ác cảm.
Lương quý phi mỉm cười, rất bình tĩnh. Nàng ta tiến lên một bước nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi thắng tất nhiên có thể đứng ở chỗ này nói tất cả đều là do chúng ta không đúng."
Đường Thư Nghi đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bước chân đang đi tới của nàng ta, nói: "Ngươi gọi ta lại không đơn giản là muốn nói những lời này nhỉ?"
"Ngày mai ta sẽ dọn ra Hoàng cung - nơi đã giam giữ ta nhiều năm, ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp Đường đại nhân ngài, đột nhiên cảm thấy có rất nhiều cảm khái." Lương quý phi lại tiến lên một bước nói.
Đường Thư Nghi vẫn đứng đó không nhúc nhích, nàng nói: "Thật ra ta nên chúc mừng ngươi, dọn ra khỏi cái lồng giam này, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới."
Những gì nàng nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, tiên Hoàng đế đã chết, mặc dù những cung phi không có chỗ dựa vào, nhưng địa vị vẫn còn đó. Ít nhất người bình thường không dám bắt nạt bọn họ. Không có sự ràng buộc của hậu cung, các nàng hoàn toàn thuận theo tâm ý của mình mà sống.
Nói câu khó nghe, cho dù các nàng trộm nuôi nam sủng, chỉ cần không lầm ầm ĩ ra bên ngoài, đều sẽ không có ai quan tâm. Đường Thư Nghi cũng không ghét Lương quý phi, thậm chí hy vọng nàng ta xuất cung có thể sống tốt.
Nhưng tất cả còn phải xem nàng ta lựa chọn như thế nào.
"Ha ha, bắt đầu một cuộc sống mới?" Lương quý phi mỉm cười, lại tiến lên hai bước, "Đường Thư Nghi, nếu như nhi tử nữ nhi phu quân của ngươi đều chết, ngươi có thể bắt đầu một cuộc sống mới không?"
Đường Thư Nghi nhìn nàng ta, giờ khắc này hai ngươi chỉ cách nhau vài bước, nàng thậm chí còn nhìn thấy cơ mặt Lương quý phi đang siết chặt. Trầm mặc phút chốc, nàng nói: "Trên thế giới này không có nhiều nếu như, ta chỉ cầu làm mọi chuyện đều không thẹn với lương tâm. Lúc đầu ân oán giữa chúng ta, ta cũng cũng không thẹn với lương tâm."