"Có lẽ nàng ta muốn tất cả mọi người đều chôn theo đệ đệ và nhi tử của nàng ta." Đường Thư Nghi nói.
Nếu không phải có cuộc nói chuyện trước đó với Lương quý phi, nàng sẽ không biết Lương quý phi lại có ý tưởng điên rồ như vậy.
Ngày hôm sau, Lương quý phi bị lùng bắt vì hành thích Hoàng thượng, tin tức Lương gia bị tru di cửu tộc truyền ra ngoài. Đối với chuyện này không ít người đoán, đây có phải là tân hoàng muốn giết gà dọa khỉ. Dù sao mỗi một vị tân đế thượng vị, gần như đều sẽ loại sạch dị kỷ đầu tiên.
Mặc dù tân hoàng của bọn họ tuổi còn nhỏ, nắm giữ triều chính còn cần người nâng đỡ, nhưng sau lưng là Định Quốc Công có binh quyền chống đỡ! Nhất thời, quan viên trong triều đình đều an phận hơn rất nhiều.
Chớp mắt đã trôi qua bảy ngày, hội thị kết thúc, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên ở nhà ngủ say. Đường Thư Nghi lại không nhàn rỗi, nàng đi đến phủ Đường Quốc Công, gặp Đường nhị phu nhân, nói cho nàng ấy nghe về tình cảm của Tiêu Dịch Nguyên dành cho Đường An Lạc.
"Ai?" Đường nhị phu nhân cảm thấy mình bị ảo giác, "Thư Nghi, muội nói ai?"
"Tiêu Dịch Nguyên." Đường Thư Nghi nói: "Là tôn tử của vị thê tử trước kia của lão Hầu gia nhà muội."
Sắc mặt Đường nhị phu nhân đột nhiên trầm xuống: "Thư Nghi, muội là cô cô ruột của An Lạc, thân phận của hắn như thế nào, làm sao có thể xứng với An Lạc?"
Đường Thư Nghi đã đoán nàng ấy sẽ có loại thái độ này, rất điềm tĩnh nói: "Muội là cô cô ruột của An Lạc, chắc chắn phải nghĩ cho An Lạc trước!"
Đường nhị phu nhân hừ một tiếng:"Muội đây là nghĩ cho An Lạc?"
Đường Thư Nghi: "Nhị tẩu, tính cách của An Lạc tẩu cũng hiểu rõ, Nếu như muốn gả nó vào một nhà phức tạp có thể sống tốt được sao? Tẩu xem cả thành Thượng Kinh này, có trạch môn nhà nào đại viện sạch sẽ?"
"Lúc đầu ta muốn gả An Lạc cho Ngọc Thần, nhưng muội không đồng ý!" Đường nhị phu nhân nói.
Đường Thư Nghi vẻ mặt bất lực, "Tình huống của Ngọc Thần như thế nào, tẩu cũng biết rõ. Lúc trước đã nói rõ với tẩu rồi, nhị tẩu, sao tẩu nói đến chuyện râu ria này."
Đường nhị phu nhân hừ một tiếng không nói, Đường Thư Nghi dịu giọng nói: "Mặc dù Tiêu Dịch Nguyên là là tôn tử bên phía tức phụ trước của lão Hầu gia, nhưng Quốc Công gia nhà muội nhìn trúng nó, tẩu hẳn cũng nghe nói qua. Muội trước không nói học vấn của nó tốt đến nhường nào, lần này có thể thi đậu hay không, có phủ Định Quốc Công, tiền đồ của nó nhất định không kém đi đâu được."
Đường nhị phu nhân nghe nàng nói vậy, sắc mặt dịu đi rất nhiều. Lại nghe Đường Thư Nghi nói: "Lại nói gia tài bên phòng nhà nó, lúc đầu chúng ta phân gia cho bọn họ bao nhiêu tiền tài tẩu hẳn là cũng rõ. An Lạc gả qua đó, tuyệt đối sẽ không phải sống nghèo khổ."
Đường nhị phu nhân khẽ hừ một tiếng, Đường Thư Nghi nói tiếp: "Nói thật, những điều kiện này, đều không thể để muội làm mai cho nó, còn có một chuyện càng quan trọng hơn, nhị tẩu đoán xem là chuyện gì?"
"Hừ, làm sao ta biết?" Đường nhị phu nhân nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Lúc đó, Tiêu Dịch Nguyên quỳ trước mặt muội, nói đời này của hắn chỉ có một mình An Lạc, tuyệt đối không nạp thiếp."
Đường nhị phu nhân vừa nghe thấy vậy, ngồi thẳng dậy nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Lời này là thật sao?"
Đường Thư Nghi: "Chẳng lẽ muội còn có thể lừa tẩu sao. Hơn nữa nó nói, cho dù không con cũng không nạp thiếp."
Đường nhị phu nhân mím môi, siết tay thật chặt, qua một lúc sau mới nói: "Chuyện này ta phải thương nghị với biểu ca, còn có An Lạc, chuyện này cũng phải được An Lạc đồng ý."
Nói xong nàng ấy đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi thương nghị với Đường Thư Kiệt. Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng nàng ấy không nhịn được mỉm cười, làm mẫu thân đều một lòng mong con cái mình tốt.