Ăn tối xong, Đường Thư Nghi muốn căn dặn thêm vài chuyện với Tiêu Ngọc Thần, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Hoài đã bảo ba huynh muội rời đi, sau đó kéo Đường Thư Nghi vào phòng ngủ. Đường Thư Nghi khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiêu Hoài mỉm cười nói bên tai nàng: "Lát nữa nàng sẽ biết."
Hai người tiến vào tẩm thất, Tiêu Hoài đóng cửa, còn lại dặn dò Thuý Trúc Thuý Vân không được phép quấy rầy. Đường Thư Nghi bị hắn làm cho đỏ mặt, trời vừa mới tối đã......
Đúng vào lúc này, Tiêu Hoài kéo nàng đến bên giường, Đường Thư Nghi có chút phối hợp, "Chàng như vậy khiến người ta cười..."
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Hoài vén màn lên, liền nhìn thấy hai bộ hỉ phục ở trên giường, một nam một nữ, một đỏ một xanh, đặt cùng với nhau, màu sắc mãnh liệt nhưng lại đẹp đẽ đến cùng cực. Đường Thư Nghi ngạc nhiên nhìn Tiêu Hoài: "Đây là hỉ phục của ai?"
Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh sẽ không xuất hiện ở đây.
"Nàng và ta." Tiêu Hoài ôm nàng vào lòng, "Nàng có danh phận, cũng phải có nghi thức."
Đường Thư Nghi bật cười: "Chàng còn yêu cầu rất nhiều."
Tiêu Hoài nghiêm túc ừm một tiếng, sau đó cởi y phục giúp Đường Thư Nghi, lại mặc từng món đồ một lên người nàng. Đường Thư Nghi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trái tim được lấp đầy đến mức muốn tràn ra ngoài. Trong thời không xa lạ này, nhận thức quen biết rồi yêu hắn, là ưu ái lớn nhất mà ông trời ban cho nàng.
Màu đỏ rạng rỡ và màu xanh trầm ồn kết hợp lại với nhau, làm cho Đường Thư Nghi vốn đã đoan trang đại khí càng thêm minh diễm, cả người loá mắt đến mức khiến người không thể rời mắt. Tiêu Hoài nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Nàng là phúc khí lớn nhất suốt cả ba đời của ta."
Đường Thư Nghi mỉm cười chân thành: "Vậy thiếp thân giúp phu quân thay y phục được không?"
Tiêu Hoài mỉm cười dang rộng vòng tay, Đường Thư Nghi nghiêm túc thay y phục cho hắn, đến khi thay xong cho hắn liền lùi lại hai bước, nhìn nam tử trong nét tuấn tú lại mang vẻ diễm lệ kia, nói: "Công tử của ta sáng sủa phong lưu, cơ trí linh hoạt như thần, dung nhan của phu quân rất hợp lòng ta."
Tiêu Hoài ôm nàng cười lớn, lại giúp nàng đội mũ phượng, sau đó hai người ở trong tẩm thất nghiêm túc bát thiên địa, một bái cuối cùng, Tiêu Hoài nắm chặt tay Đường Thư Nghi nói: "Mong ta và nàng kiếp sau vẫn có thể làm phu thê."
Lời hắn vừa nghiêm túc lại hàm chứa đầy sự mong đợi, Đường Thư Nghi nghe xong hốc mắt có chút ẩm ướt, nàng mỉm cười nói: "Nhớ kỹ, ám hiệu là: Ai ở kiếp trước hẹn người."
"Ai ở kiếp trước hẹn người," Tiêu Hoài lẩm bẩm câu nói này, nắm tay Đường Thư Nghi chặt hơn, hắn nói: "Ta phải khắc câu này vào linh hồn ta."
Đường Thư Nghi lại bị bộ dáng nghiêm túc của hắn làm cho cảm động, hai tay túm lấy áo hắn, nhón chân hôn lên môi hắn......
Đêm qua động phòng hoa chúc, tất nhiên nhiệt liệt tứ phương, ngày hôm sau phu thê hai người đều dậy muộn, huynh đệ ba người đến Thế An Uyển ăn sáng, Thuý Vân nói với bọn họ: "Tối hôm qua Quốc Công gia và phu nhân thượng nghị vài chuyện, ngủ muộn một chút, công tử tiểu thư các ngài ăn cơm trước đi."
Ba huynh muội đều rất nghi hoặc, thượng nghị chuyện gì mà muộn như vậy mới đi ngủ? Chỉ có điều, bọn họ cũng không dò hỏi, ăn sáng xong liền về viện của mình làm việc riêng.
Bên này, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, khi Thuý Trúc Thuý Vân đến hầu hạ, Đường Thư Nghi hơi đỏ mặt, nàng trừng mắt hung hăng nhìn Tiêu Hoài, người này tối hôm qua lại làm đến hung dữ như vậy.
Vẻ mặt Tiêu Hoài lại vẫn như thường, hắn còn nói: "Đợi Ngọc Thần thành hôn liền phân gia."
Phân gia xong không cần mỗi ngày chạy đến chỗ bọn họ ăn sáng, cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của hai người.