Tiêu Ngọc Thần cung cung kính kính hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, sau đó sải bước rời đi. Tiêu Hoài thấp giọng nói với Đường Thư Nghi: "Thành thân rồi coi như thật sự trưởng thành rồi, nên buông tay thôi."
Lúc này, Triệu quản gia chạy tới nói: "Hoàng thượng sắp đến rồi."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe vậy, liền cùng ra đón Lý Cảnh Tập. Hai người vừa đến cửa phủ, nghi trượng của Lý Cảnh Tập đã đến, bọn họ cùng nhau đi tới trước mặt Lý Cảnh Tập cong gối chuẩn bị quỳ xuống. Lý Cảnh Tập vội vàng đỡ bọn họ, không để hai người hành lễ. Nhưng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vẫn quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu.
Cho dù khi ở riêng, bọn họ đối xử với Lý Cảnh Tập như một hài tử, nhưng lễ nghi nên làm vẫn không thể thiếu dù chỉ là một chút. Đây là một xã hội quân chủ phong kiến, quân chính là quân thần chính là thần, lễ tiết không thể làm loạn.
Lý Cảnh Tập bất lực tiếp nhận lễ của hai người, sau đó đi theo hai người vào phủ. Nhìn bầu không khí vui mừng trong phủ, trong lòng hắn khát vọng đến một ngày thành hôn với Ngọc Châu.
Đến sảnh đường ngồi xuống nói chuyện một lúc, ánh mắt Lý Cảnh Tập cứ liếc nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu. Đường Thư Nghi thấy vậy, liền sắp xếp cho hắn nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu một lúc.
Phong tục bên phía Thượng Kinh, buổi sáng đi đón dâu, buổi chiều đưa tân nương cưới về nhà, đến tối bái đường thành thân. Mặt trời về tây, đoàn rước dâu quay trở lại. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi ở chính giữa, nhận lấy cái dập đầu của phu thê tân hôn, sau đó nhìn phu thê bọn họ đối bái, được người đưa vào phòng động.
Đến phòng tân hôn, lại vui vẻ làm một loạt các bước, cuối cùng Tiêu Ngọc Thần cầm gậy hỉ vén khăn trùm đầu lên, dung mạo như hoa như trăng của tân nương tử lộ ra ngoài, mọi người chúc mừng một lúc, sau đó hỉ nương mời mọi người ra ngoài, để lại thời gian nói chuyện cho tiểu phu thê.
Tiêu Ngọc Thần ngồi bên cạnh Giai Ninh, do dự một lát nắm lấy tay nàng ấy, thấp giọng nói: "Ta rất vui."
Câu này nghe có vẻ hơi ngốc nghếch, Giai Ninh bật cười, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Ta cũng rất vui."
Tiêu Ngọc Thần cười đến mức khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai, Giai Ninh quận chúa cũng cúi đầu cười. Vui vẻ một lúc, Tiêu Ngọc Thần nói: "Lát nữa để Ngọc Châu và An Lạc qua nói chuyện với nàng, hai đứa nó nàng đều quen biết."
Giai Ninh gật đầu: "Ta biết rồi."
Hai người cầm tay nhau, nói chuyện một lúc, Tiêu Ngọc Thần còn phải đi ra ngoài kính rượu, liền miễn cưỡng rời đi, sau đó Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đi tới, hai người ríu ra ríu rít nói cười với nàng ấy, Giai Ninh quận chúa lại cảm thấy mối hôn sự này thật sự rất tốt.
Bên ngoài, hai đại nha hoàn nói chuyện với nha hoàn trong Thanh Phong Uyển, hỏi thăm tình hình trong viện, khi biết bên người Tiêu Ngọc Thần đến một nha hoàn chải đầu cũng không có, trong lòng hai người đều vui mừng một hồi. Đợi Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc rời đi, hai người đi đến bên cạnh Giai Ninh báo cáo:
"Bên người cô gia chỉ có một đại nha hoàn, nói là một người khác phạm sai, cô gia đã đuổi đi."
"Không nghe nói viện này có nha đầu chải tóc."
"Viện của cô gia vốn dĩ không to như này, là mấy tháng trước Định Công phu nhân phái người khơi thông hai viện, hợp thành một viện."
.......
Giai Ninh quận chúa nghe bọn họ báo cáo xong, tâm tình bất an cũng từ từ ổn định hơn không ít. Nàng ấy đứng dậy bảo người chuẩn bị nước tắm để tắm rửa, sau khi ra ngoài đợi một lúc, Tiêu Ngọc Thần được dìu trở về, nàng ấy vội vàng đỡ người. Đợi người đưa hắn tới rời đi, Tiêu Ngọc Thần tỉnh lại.
Giai Ninh thấy vậy mỉm cười nói: "Thế tử đang giả vờ?"
"Nàng gọi vi phu là gì?" Tiêu Ngọc Thần mỉm cười hỏi.
Giai Ninh đỏ mặt, "Phu… phu quân."
Tiêu Ngọc Thần mỉm cười, sau đó khẽ gọi: "Nương tử."
Cả hai người họ đột nhiên cảm thấy mình quá trẻ con, nhịn không được mà bật cười. Tiêu Ngọc Thần thấy nàng ấy đã thay y phục, nghĩ tới hẳn là đã tắm rửa rồi, liền đi tới tịnh thất tắm rửa. Mà Giai Ninh ngồi ở mép giường bắt đầu lo lắng, mãi cho đến khi Tiêu Ngọc Thần từ tịnh thất đi ra.
Tiêu Ngọc Thần đi đến mép giường ngồi xuống, lại nắm lấy tay nàng ấy, cảm thấy nàng ấy hơi run rẩy, biết nàng ấy đang lo lắng. Thật ra hắn cũng không khá hơn là bao, lo lắng nắm tay nàng ấy một hồi, hắn ghé vào tai Giai Ninh nhỏ giọng nói: "Nương tử, ta cũng là lần đầu, có hơi… lo lắng."
Giai Ninh nghe hắn nói vậy, bật cười, cảm giác lo lắng phút chốc biến mất không ít. Lúc này, Tiêu Ngọc Thần kéo nàng vào trong màn........