Đường Thư Nghi nghe nàng ấy nói vậy thì sững sờ, nàng biết An Cẩm Phạm gia cũng là thế gia đại tộc vài trăm năm, tài nguyên trong tay không hề kém Tạ gia, chỉ là gốc rễ của họ không ở Thượng Kinh.
Suy nghĩ một lát nàng nói: "Ngọc Châu vẫn còn nhỏ, ta muốn đợi nó lớn thêm một chút nữa mới nói đến chuyện hôn sự của nó."
Tạ nhị phu nhân nghĩ đến tân hoàng vẫn không tuyển tú, có vài chuyện nàng ấy cũng không nắm chắc, liền nói: "Đúng vậy, Ngọc Châu vẫn còn nhỏ tuổi."
Hai người ngừng nói chủ đề này, nói đến chuyện khác. Ăn cơm trưa ở Tạ phủ, ăn trưa xong lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liền cáo từ.
Về đến nhà, Đường Thư Nghi nói chuyện Tạ nhị phu nhân thăm dò với Tiêu Hoài, Tiêu Hoài nghe xong nói: "Cho dù không phải Hoàng thượng, cũng không thể là Phạm gia, An Cẩm quá xa."
Đường Thư Nghi cũng nghĩ như vậy, thời cổ đại khác với thời hiện đại, từ thành phố này đến thành phố kia, ngồi máy bay mấy giờ là có thể đến nơi, những nữ nhi ở cổ đại gả đi xa muốn về nương gia một lần cũng phải đi mất hai tháng. Quan trọng nhất là, nữ nhi lỡ đâu chịu oan ức gì, phụ mẫu huynh đệ không thể biết ngay lập tức, không thể ra tay hỗ trợ.
Bên phía Tạ gia, Tạ nhị phu nhân cũng đang nói chuyện chuyện này với Tạ nhị gia, "Định Quốc Công phu nhân từ chối không chút do dự, nói Ngọc Châu vẫn còn nhỏ. Hoàng thượng lại vẫn từ chối tuyển tú, chẳng lẽ thật sự muốn để Tiêu Ngọc Châu vào cung."
Vốn dĩ nàng ấy cho cảm thấy, với sự cưng chiều của phu thê Định Quốc với nữ nhi hẳn là sẽ không để nàng ấy vào cung, dù sao nữ tử trong cung hiếm có người hạnh phúc. Nhưng Đường Thư Nghi từ chối không chút do dự, nàng ấy bắt đầu không chắc chắn.
Tạ nhị gia dựa vào lưng ghế chậm rãi uống trà, nghe nàng ấy nói xong liền nói: "Nói không chắc, phu thê Định Quốc Công suy nghĩ khác với người thường."
Tạ nhị phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chẳng lẽ là ngại An Cẩm xa, không muốn nữ nhi gả xa? Lúc đó ta không nói với Định Quốc Công phu nhân, Phạm gia dự định để Phạm Lê vào triều làm quan."
Tạ nhị gia đặt chén trà lên bàn, "Chuyện này nàng đừng lo nhiều, ngày mai trả lời Phàm gia là được."
Tạ nhị phu nhân gật đầu, nhưng vẫn nói: "Nếu Hoàng thượng có tình cảm với Tiêu Ngọc Châu, dự định của Phạm gia ước chừng phải thất bại."
Nhưng Tạ nhị gia nghe nàng ấy nói xong lại nói: "Chỉ cần phu thê Định Quốc đồng ý, Phạm gia không cần phải sợ."
Tạ nhị phu nhân sững sờ một lát, sau đó vẻ mặt hiểu ra. Bây giờ Hoàng đế còn trẻ, hắn có thể nắm vững giang sơn, chính là dựa vào Định Quốc Công và thân phận con cháu Hoàng gia, mà sự tin của Phạm gia là đại tộc bối cảnh vài trăm năm. Nếu Hoàng đế không có sự ủng hộ của Định Quốc Công, tạm thời không thể cạnh tranh với Phạm gia.
Ngày hôm sau, Tạ nhị phu nhân gặp Phạm đại phu nhân, nói với nàng ấy về thái độ của Đường Thư Nghi, Phạm đại phu nhân nghe xong vẻ mặt mang theo thất vọng, nhưng nàng ấy vẫn mỉm cười và nói: "Cũng đúng, hài tử vẫn còn nhỏ, chuyện hôn sự để thêm mấy năm nữa lại nói cũng được."
Tạ nhị phu nhân không biết nàng ấy đã từ bỏ hay chưa, dù sao nàng ấy cũng đi thăm dò, chuyện khác không cần để ý tới. Hai người trò chuyện một lúc, Tạ nhị phu nhân cáo từ.
Phạm đại phu nhân gọi nhi tử đến bên người nói: "Định Quốc Công phu nhân nói, nữ nhi nhà nàng tuổi còn nhỏ, thêm vài năm nữa mới nghĩ đến chuyện hôn sự. Người ta đây là uyển chuyển từ chối, con đừng nghĩ nữa."
Phạm đại công tử năm nay mười lăm mười sáu tuổi, dáng người thon dài ngũ quan thanh tú, lúc này hắn mặc một thân gấm bào màu tím ngồi ở đó, toả ra một loại quý khí khó nói thành lời. Nghe lời Phạm đại phu nhân nói, hắn hạ mắt xuống nói: "Đây là ý của Định Quốc Công phu nhân, con sẽ nhờ người hỏi Định Quốc Công."
Phạm đại phu nhân vẻ mặt bất lực, "Chẳng lẽ con không nghe nói, Định Quốc Công sợ tức phụ sao?"
Phạm đại công tử siết chặt nắm đấm không lên tiếng, Phạm đại phu nhân thấy vậy thì nhẹ nhàng thuyết phục: "Ta nghe nói, Hoàng thượng bây giờ trước khi kế vị vẫn luôn được Định Quốc Công phu nhân dạy dỗ, con nói giữa Hoàng thượng và Tiêu Ngọc Châu có tình cảm hay không?"
"Chỉ cần bọn họ chưa thành thân, mọi chuyện đều dễ nói." Phạm đại công tử nói.
Phạm đại phu nhân thấy hắn kiên quyết như vậy, cau mày lại: "Con là trưởng tôn của Phạm gia, trên vai gánh vác trách nhiệm gì không cần ta nói với con. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện nào nên nắm, chuyện nào nên buông, con hẳn là hiểu rõ."
Phạm đại công tử ngồi đó trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Nhi tử hiểu."