Tạ nhị phu nhân và Tạ Hi Hoa ngồi xe ngựa về nhà, Tạ nhị phu nhân nhìn Tạ Hi Hoa hỏi: "Đã đưa hết đồ cho Ngọc Minh chưa?"
Tạ Hi Hoa gật đầu, Tạ nhị phu nhân nói: "Sau khi các con thành thân hẳn là phải đi Tây Bắc, chỉ là ta thấy Định Quốc Công phu nhân sau này cũng sẽ thường xuyên đến ở bên Tây Bắc."
Dù sao Tiêu Ngọc Minh còn chưa trưởng thành, Tiêu Hoài là chủ soái của Tây Bắc quân, không thể ở lại Thượng Kinh lâu được.
"Con thấy Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa ở chung rất hoà hợp." Tạ Hi Hoa nói.
Nữ nhi phải gả ra ngoài, cho dù tâm trí có trưởng thành đến thế nào đều sẽ cảm thấy có chút thấp thỏm, dù sao cũng phải đối mặt với một hoàn cảnh xa lạ và cuộc sống hoàn toàn mới. Mà người nhi tức phu hay tiếp xúc nhất chính là mẹ chồng và chị em dâu, cho nên hôm nay nàng ấy cẩn thận quan sát Đường Thư Nghi và Giai Ninh quận chúa.
Trên mặt Tạ nhị phu nhân nở nụ cười, "Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa ở phương diện tiền bạc đều phân chia rất rõ ràng. Lúc ban đầu ta thấy hai người họ như vậy quá khách khí, hơn nữa dễ bị người bàn ra tán vào, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì như vậy rất tốt. Thân huynh đệ tính toán thẳng thắn, phân chia rõ ràng thì ít có mâu thuẫn. Sau này con cũng học theo hai người họ."
Tạ Hi Hoa lại gật đầu, Tạ nhị phu nhân nắm lấy tay nàng ấy, mỉm cười nói: "Dù sao mối hôn sự này cũng rất tốt."
Tạ Hi Hoa mím môi mỉm cười, nàng ấy cũng cảm thấy mối hôn sự này rất tốt.
.........
Lại qua một đoạn thời gian, sắp đến đại hôn của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc, mặc dù Tiêu Dịch Nguyên bọn họ đã phân ra ngoài, nhưng bên phía bọn họ không quen với phong tục và các mối quan hệ ở Thượng Kinh, Đường Thư Nghi và Giai Ninh đều đi qua giúp đỡ.
Hôm nay ăn sáng xong, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh đến chỗ Tiêu Dịch Nguyên bọn họ. Nàng lấy ra cuốn sổ ghi chép các mối quan hệ ở Thượng Kinh đưa cho Lục thị, sau đó bảo Giai Ninh nói chi tiết với bọn họ. Sau khi nói xong, đã gần đến giờ ăn trưa, Lục thị giữ bọn họ lại ăn trưa. Đường Thư Nghi thấy buổi chiều còn có việc cần làm liền ở lại.
Đồ ăn dọn lên bàn, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, Đào thị ngồi bên cạnh Giai Ninh, nàng ta mỉm cười hỏi Giai Ninh: "Quận chúa đã có thai chưa?"
Câu nói này làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh, sau đó liền nghe thấy tiếng Lục thị mắng nàng ta: "Có đồ ăn còn không lấp được miệng ngươi à?"
Đào thị biết mình có lẽ đã nói sai, nhưng nàng ta thực sự không có ý gì khác. Trước kia ở trong thôn, tiểu tức phụ nhà ai đã kết hôn vài tháng, nếu như truyền ra tin tức chưa có thai, mọi người đều sẽ hỏi thăm một chút. Nàng ta cũng chỉ tuỳ tiện hỏi một câu, không nghĩ tới lại thành nói sai.
"Ta không hề gấp gáp chuyện ôm tôn tử," Đường Thư Nghi lúc này nói: "Chỉ cần tình cảm của tiểu phu thê bọn nó tốt, khi nào sinh hài tử cũng được."
Khuôn mặt Giai Ninh có hơi đỏ bừng cúi đầu xuống, Lục thị lại hung tợn trừng mắt nhìn Đào thị, sau đó mỉm cười nói với Đường Thư Nghi: "Ngài nói đúng."
Màn kịch nhỏ qua đi, mọi người lại bắt đầu ăn cơm, chỉ là bầu không khí không còn tốt như lúc trước. Buổi chiều làm xong việc nên làm, Đường Thư Nghi đưa Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu về phủ.
Đến Thế An Uyển, nàng nắm lấy tay Giai Ninh nói: "Những gì ta vừa nói ở bên kia đều là thật, ta thật sự không nóng vội muốn ôm tôn tử. Hơn nữa, các con mới tân hôn, hai đứa nên tự có cuộc sống ngọt ngào của mình, chuyện hài tử có thể để sau rồi nói."
"Cảm tạ mẫu thân," Giả Ninh hơi đỏ mặt nói, "Con và Ngọc Thần cũng… cũng chưa nói đến chuyện sinh hài tử."