Ngày hôm sau, con dâu mới kính trà, Đường Thư Nghi đợi Đường An Lạc kính trà xong, kéo nàng ấy nói chuyện riêng. Hỏi nàng ấy từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay như thế nào, Đường An Lạc thẹn thùng kể lại cẩn thận chi tiết. Đường Thư Nghi nghe thấy Lục thị và Đào thị đều không cần nàng ấy hầu hạ, còn nói không cần nàng ấy mỗi ngày sáng chiều đều phải đến chăm sóc, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm.
Chẳng qua nàng vẫn nói: "Sau này nếu như chịu phải oan ức gì, hoặc gặp chuyện khó khăn cứ nói với ta."
Đường An Lạc nắm lấy cánh tay nàng gật đầu: "Cháu biết rồi cô cô."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi bọn họ liền về phủ Định Công.
Giờ phút này, Trần thái phi ngồi trước mặt Thái hoàng thái hậu, cầm khăn tay rơi nước mắt, "..... Điệt tử kia của ta trước giờ nhát gan, nếu như nói nó không làm tốt nhiệm vụ chắc chắn là có, như nói nó tham ôm còn tham ô nhiều tiền như vậy chắc chắn là chuyện không thể nào."
Vẻ mặt Thái hoàng thái hậu mang theo bất lực, "Ta nghe nói vụ án này là do Đại Lý Tự điều tra, nhân chứng vật chứng đều có đủ."
"Là có người vu oan đổ tội," Trần thái phi vội vàng nói: "Án tham ô này có khả năng nó cũng tham gia vào, nhưng nó chắc chắn không phải chủ mưu, nó không có gan cũng không có năng lực đó. Thái hoàng thái hậu, cầu xin ngài nói với Hoàng thượng, tha cho nó được không."
Thái hoàng thái hậu nặng nề thở dài một hơi: "Hậu cung không được phép can thiệp vào triều chính, chuyện ở trên triều ta quản không được, cũng không thể quản."
"Thái hoàng thái hậu, cầu xin ngài..."
Trần thái phi đứng dậy quỳ gối trước mặt Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu ngồi đó không nhúc nhích, bà ấy nhìn Trần thái phi nói: "Ngươi bái Phật nhiều năm, sao lại không nhìn rõ mọi chuyện chứ? Những người Trần gia kia là thật sự hiếu thuận với ngươi hay là lợi dụng ngươi, ngươi không cẩn thận suy nghĩ sao?"
Trần thái phi bị nói đến sững sờ, Thái hoàng thái hậu thấy bà ấy vẫn còn hồ đồ như vậy, cũng không nhiều nữa, bà ấy lại nói: "Trở về đi, cẩn thận suy nghĩ lời của ta nói. Về sau không cần gửi thẻ bài vào cung nữa, ta sẽ không gặp ngươi nữa."
Trần thái phi ngồi liệt ở đó, Thái hoàng thái hậu phái người nâng bà ấy dậy tiễn ra khỏi cung, sau đó nói với ma ma bên cạnh: "Bà ấy cả đời này đều không hiểu rõ, có thể giữ được cái mạng sống đến bây giờ cũng là may mắn của bà ấy."
Ma ma nói: "Chủ yếu cũng là năm đó bà ấy không được sủng ái, khó khăn lắm mới mang thai lại bị sảy mất, không có uy hiếp."
Thái hoàng thái hậu buông xuống một tiếng thở dài, "Hi vọng bà ấy không làm như vậy nữa."
Đường Thư Nghi rất nhanh đã từ miệng Tiêu Hoài biết được, Trần Thái Nhiên phạm tội tham ô bị bắt vào đại lao. Nghe xong, nàng nói: "Hơn 20 vạn lượng bạc, Trần Thái Nhiên có năng lực lớn như vậy?"
Loại chuyện tham ô này cũng không phải ai cũng có thể làm được, tham ô hơn 20 vạn lượng bạc, cũng cần có trí thông minh. Loại người dễ dàng bị lợi dụng như Trần Thái Nhiên, có đầu óc tham ô đến hơn 20 vạn lượng bạc?
Tiêu Hoài nghe lời nàng nói xong thì mỉm cười: "Lần này cũng là lần theo manh mối tra được án lớn, vốn dĩ Hoàng thượng muốn điều tra Trần Thái Nhiên một chút, trừng trị hắn ta một trận, cũng là giết gà dọa khỉ, nhưng không ngờ tới lại tra ra án tham ô chấn động như vậy."
"Chủ mưu thật sự không phải là Trần Thái Nhiên đó chứ?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài: "Giống như nàng nói, hắn ta không có đầu óc đó, nhưng bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ về phía hắn ta. Rất rõ ràng hắn ta đã thành con tốt thí."
"Vậy bây giờ điều tra kẻ chủ mưu thật sự là ai chưa?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài lắc đầu, "Tạm thời có chút manh mối, nhưng người này tạm thời không thể động, ý của Hoàng thượng là vụ án mặt ngoài đến đây là kết thúc, Trần Thái Nhiên chính là chủ mưu. Về phần người kia, từ từ xử tiếp."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó nói: "Về mặt nhẫn nhịn, không có mấy người có thể thắng được Hoàng thượng."
Hoàn cảnh ở lãnh cung như vậy hắn còn có thể nhịn được, càng đừng nói đến hiện tại.