Sự an bài của Hoàng thượng đối với Minh gia rất nhiều quan viên trong triều đều chú ý, bởi vì từ chuyện này có thể suy đoán được phong cách hành sự của tiểu Hoàng đế bây giờ, thậm chí còn suy đoán được, hắn có hoàn toàn tin tưởng Định Quốc Công hay không.
Tân Hoàng là do một tay Định Quốc Công nâng lên trên, hiện tại hắn cũng đang dựa vào sự ủng hộ của phe cánh Định Quốc Công. Nếu như hắn cho hai huynh đệ Minh gia một chức vị ở vị trí quan trọng, nói rõ hắn đang phát triển thế lực của mình, bắt đầu bày bố thoát khỏi sự ảnh hưởng của Định Quốc Công. Nếu như không có, vậy có nghĩa là mối quan hệ giữa Hoàng thượng và Định Quốc Công tạm thời vẫn chưa rạn nứt.
Hai đạo thánh chỉ ngày hôm nay khiến người an tâm, cũng khiến không ít người thất vọng. Còn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lại không nghĩ nhiều về chuyện này, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc khống chế Lý Cảnh Tập, cũng không nghĩ tới mình có thể thu được bao nhiêu lợi ích từ hắn. Chỉ là bọn họ nói những lời này ra không có bao nhiêu ngươi tin tưởng mà thôi.
Nhưng cho dù người khác nghĩ thế nào, cuộc sống của phủ Định Quốc Công trôi qua rất hạnh phúc. Cứ cách vài ngày Đường Thư Nghi lại vào cung giảng bài cho Hoàng thượng, thời gian còn lại đều ở trong phủ nhàn rỗi cho qua ngày.
Giai Ninh quận chúa thân là nhi tức phụ lại càng nhàn nhã hơn, không cần mỗi ngày sớm khuya chăm sóc, cũng không phải hầu hạ mẹ chồng, cho dù muốn tìm mẹ chồng để nói chuyện cũng không thể muốn đi là đi, bởi vì cha chồng nhà nàng ấy thường xuyên ở cùng mẹ chồng.
Ngày hôm nay, Tiêu Hoài có chuyện phải ra khỏi thành, Giai Ninh biết được tin tức liền đi Thế An Uyển. Đến nơi, Đường Thư Nghi đang nói chuyện với tức phụ của Triệu quản gia - Từ Xảo Lan. Thấy nàng ấy đến, liền bảo nàng ấy ngồi bên cạnh nghe.
"Thuý Vân ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, nàng ấy xuất giá ta thật sự không nỡ." Đường Thư Nghi nhìn Từ Xảo Lan nói: "Nhưng là cô nương lớn rồi, ta cũng không thể vẫn giữ bên người, chỉ là mong rằng sau khi nàng ấy thành thân, vẫn có thể tiếp tục làm việc cho ta."
Từ Xảo Lan nào dám không đồng ý, lập tức nói: "Vâng, hẳn là như vậy."
"Khi nàng ấy xuất giá, sẽ đi từ viện của ta ra." Đường Thư Nghi lại nói.
Từ Xảo Lan lại vội vàng cảm ơn, phu nhân làm vậy là cho bọn họ thể diện quá lớn.
Lại nói thêm một chút về chuyện thành hôn của Thuý Vân và Triệu Lục, Từ Xảo Lan liền lui xuống, Đường Thư Nghi lại nói với Thuý Vân: "Mặc dù ngươi không phải con cháu trong nhà, nhưng ngươi xuất giá từ chỗ của ta, đây chính là chỗ dựa của ngươi."
Thuý Vân quỳ xuống trước mặt Đường Thư Nghi, nước mắt rưng rưng nói: "Cảm tạ phu nhân."
Đường Thư Nghi đỡ nàng ấy dậy, "Cho dù ngươi thành thân rồi, vẫn là người của ta, đừng làm ra dáng vẻ sinh ly tử biệt như vậy, thành hôn sẽ cho ngươi nghỉ một tháng, sau đó lại về làm việc."
Thuý Vân lau nước mắt nói: "Vâng."
Đường Thư Nghi vỗ vỗ tay nàng ấy, "Đi chuẩn bị đi."
Thuý Vân hành lễ rồi đi ra ngoài, thấy Triệu Lục đang đứng ở cửa viện cười toe toét với nàng ấy, nàng ấy cũng không khỏi nhếch khóe môi, bước nhanh qua đó.
Trong phòng, Đường Thư Nghi bảo mọi người dọn bàn, bắt đầu đánh mã điếu với Tiêu Ngọc Châu, Giai Ninh và Thuý Trúc. Xếp bài, Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc: "Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, nhìn trúng ai cứ nói với ta."
Thuý Trúc đỏ mặt, "Nô tỳ không gả."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Được rồi, vậy thì không gả."
Lúc này, một tiểu nha hoàn đến báo Đường nhị phu nhân đến. Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó phái người mời nàng ấy vào. Sau khi Đường nhị phu nhân bước vào, thấy bọn họ đang chơi mã điếu, liền thay chỗ Thuý Trúc, ngồi xuống chơi cùng.
Trên mặt nàng ấy tràn ngập ý cười, dáng vẻ hớn hở khắp người có muốn che cũng không che giấu được, Đường Thư Nghi liền hỏi: "Nhị tẩu gặp chuyện vui gì sao?"
Đường nhị phu nhân lại cười hai tiếng rồi mới nói: "Ta mới từ chỗ của An Lạc qua đây, An Lạc mang thai rồi."