Khi Giai Ninh nghe thấy hai từ "nạp thiếp", trái tim nàng ấy như bị một bàn tay lớn bóp chặt, cơn đau nghẹt thở đến cùng cực.
Trước khi thành thân nàng ấy có thể nói với mình, nàng ấy rõ ràng chính mình muốn cái gì, cũng có thể thoải mái mà nói, nếu như Tiêu Ngọc Thần một lòng với nàng ấy, nàng ấy chắc chắn sẽ không phụ lòng.
Nhưng nếu Tiêu Ngọc Thần nạp thiếp, hoặc là trong lòng có nữ tử khác, nàng ấy sẽ làm tốt những chuyện mà một chính thất nên làm, đương nhiên cũng phải có được những thứ mà một vị chính thất nên có.
Nhưng mà, sau khi thành thân, nàng ấy trải qua thời kỳ mật ngọt với Tiêu Ngọc Thần, cảm tình càng lúc càng thêm sâu đậm, thậm chí trong những ngày này, nàng ấy chưa từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp. Bây giờ ngoại tổ mẫu nhắc đến thiếp thất, trái tim nàng ấy không nhịn được mà đau đớn, nàng ấy biết chính mình đã rơi vào tròng rồi.
Lúc này lão Lễ Quốc Công phu nhân lại nói: "Cháu cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần là người hiểu quy củ, đều sẽ không để tiểu thiếp sinh thứ trưởng tử. Mẹ chồng của cháu là người sáng suốt, Ngọc Thần cũng là người rất tốt, sẽ không làm loại chuyện này."
Mặc dù trong lòng Giai Ninh cảm thấy khó chịu không thôi, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, nàng ấy khẽ gật đầu nói: "Cháu biết rồi."
Không lâu sau đại phu đến, Giai Ninh duỗi tay ra để ông ấy bắt mạch. Đại phu đặt ngón tay lên cổ tay nàng ấy, một lúc sau lại chuyển sang tay kia, sau đó nói: "Thân thể quận chúa khoẻ mạnh, không có tổn thương."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân hỏi: "Còn mặt nối dõi thì sao?"
Đại phu: "Lão phu nói rồi, thân thể quận chúa không có tổn thương, tất nhiên không lo chuyện sinh dục."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân yên tâm, đợi đại phu rời đi liền mỉm cười nói với Giai Ninh: "Hồ đại phu là đại phu giỏi nhất Thượng Kinh, ông ấy nói cháu không sao chắc chắn không sao cả. Chuyện hài tử cũng phải xem duyên phận, bây giờ không có là duyên phận chưa đến."
Giai Ninh gật đầu: "Thật ra cháu không vội."
.....
Giai Ninh ăn trưa ở phủ Lễ Quốc Công rồi mới về phủ, đến Thanh Phong Uyển biết Đường Thư Nghi đã về từ sớm, mà Tiêu Hoài không ở trong phủ, nàng ấy liền đến Thế An Uyển.
Đường Thư Nghi đang nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu, thấy nàng ấy đến, lập tức vẫy tay gọi nàng ấy đến ngồi bên cạnh, mỉm cười nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, ta muốn qua biệt viện ngoại thành để tránh nóng, con có muốn đi cùng không?"
"Đại tẩu, biệt viện bên kia rất vui, có thể lên núi hái quả, còn có thể bắt cá." Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh dụ dỗ.
Dân gian Đại Càn cởi mở, nhưng các quý nữ ở Thượng Kinh gần như đều không lên núi hái quả xuống sông bắt cá. Nhưng Đường Thư Nghi nghe Tiêu Ngọc Châu nói chuyện, trên mặt nở nụ cười, không hề có ý định trách mắng Tiêu Ngọc Châu.
Giai Ninh đột nhiên hiểu ra, người của phủ Định Quốc Công trước giờ đều không đến ánh mắt khác thường của người khác, cũng không để ý người khác nghị luận bọn họ như thế nào. Thượng Kinh vẫn luôn đồn đãi nhà nàng ấy mẹ chồng hay ghen, cha chồng sợ tức phụ, nhưng hai người vẫn giữ vẻ nên làm thế nào thì làm thế đó.
Bây giờ nàng ấy thành thân nửa năm chưa mang thai, chỉ cần cha mẹ chồng, tướng công không nói gì nàng ấy, nàng ấy hà cớ gì để ý đến ánh mắt của người khác? Có những lời chỉ cần không nói trước mặt nàng ấy, nàng ấy liền coi như không biết. Nhưng có người dám nói trước mặt nàng ấy, nàng ấy tất nhiên sẽ không để mình chịu thiệt.
Sau khi nghĩ thông, cả người nàng ấy nhẹ nhõm hơn, mỉm cười nói: "Được thôi, đến lúc đó ta và muội cùng đi hái quả bắt cá."
Tiêu Ngọc Châu cười gật đầu, Đường Thư Nghi nói: "Con cũng không cần lo lắng cho Ngọc Thần, trong nhà còn nhiều người hầu hạ nó như vậy."
Tiêu Ngọc Thần vẫn phải đến Hàn Lâm viện làm việc, tất nhiên không thể đi theo tránh nóng. Giai Ninh cũng không lo lắng cho hắn, chỉ là hai người thành hôn đến nay chưa từng xa cách một ngày, nghĩ đến việc mấy ngày không gặp mặt, có chút không nỡ mà thôi.