Đường Thư Nghi nghe nói Dung thị đang quỳ gối trước cửa phủ khóc lóc cầu xin, cầu xin nàng cứu mạng Lam Thư Ngữ thì nghi hoặc không thôi. Thứ nhất nàng không phải đại phu, thứ hai, hai nhà bọn họ ngày thường cũng không qua lại gì, làm sao nàng có thể cứu mạng Lam Thư Ngữ.
Không phải đầu óc nàng đần độn, chủ yếu là vì thân phận của Lam Thư Ngữ, Lam phu nhân cho dù có hận chết nàng ta cũng sẽ không để Lam Thư Ngữ làm thiếp cho người khác, bởi vì như vậy sẽ khiến nàng ấy mang tiếng có thói đối xử khắc nghiệt với thứ nữ, hơn nữa, Lam lão phu nhân và Lam đại nhân chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vì quá mất mặt.
Vả lại, chỉ cần đầu óc minh mẫn, có thể thể đường hoàng làm chính thất, ai lại đi làm thiếp cho người khác. Chỉ là, không nghĩ rõ chuyện này, nàng cũng không nghĩ nữa, dù sao Lam gia cũng sẽ cho nàng một lời giải thích.
Kết quả không lâu sau, Lam phu nhân đến. Ở cổng phủ Định Quốc Công, nhìn thấy Dung thị đang khóc nức nở, nàng ấy cười lạnh một tiếng nói với người bên cạnh: "Đưa Dung thị về phủ."
Hai bà tử to khoẻ đi tới chuẩn bị kéo người, nhưng Dung thị lại quỳ bò vài bước đến trước mặt Lam phu nhân, khóc lóc cầu xin: "Phu nhân, cầu xin ngài để thiếp thân gặp mặt Định Quốc Công phu nhân đi, cầu xin ngài."
Lam phu nhân cúi xuống nhìn nàng ta, khoé miệng nở nụ cười lạnh, trầm mặc một lúc rồi nói: "Được thôi, ngươi có thể đi cùng."
Sau đó nàng ấy nói với Triệu quản gia: "Làm phiền thông báo với Định Quốc Công phu nhân một tiếng."
Triệu quản gia phái gã sai vặt đến Thế An Uyển thông báo, một lúc sau, Thuý Vân đi tới, nàng ấy hành lễ với Lam phu nhân, sau đó dẫn nàng ấy vào phủ. Dung thị thấy vậy thì lập tức đứng dậy đi sát đằng sau.
Đến Thế An Uyển bước vào sảnh đường, Đường Thư Nghi mỉm cười mời Lam phu nhân ngồi xuống, Dung thị đương nhiên không có chỗ ngồi, hai mắt nàng ta đỏ hoe đứng sau lưng Lam phu nhân.
"Thật sự xin lỗi, làm phiền ngài rồi." Lam phu nhân vẻ ngượng ngùng nói.
Đường Thư Nghi xua tay: "Không sao, chỉ là ta nghe di nương của quý phủ quỳ trước cửa phủ ta nói, cầu ta cứu Tam cô nương nhà ngài, là vì sao chứ?"
Lam phu nhân càng xấu hổ hơn, nàng ấy liếc nhìn Gia Ninh đang ngồi bên cạnh Đường Thư Nghi, nói: “Có thể nói riêng với ngài không."
Giai Ninh nghe nàng ấy nói vậy, hai tay lại siết chặt vào nhau. Đường Thư Nghi cau mày, nhìn Giai Ninh nói: "Con và Ngọc Châu đến thư phòng đọc sách trước đi."
Giai Ninh nặn ra một nụ cười, sau đó cùng Tiêu Ngọc Châu rời đi. Tiêu Ngọc Châu thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, liền hỏi: "Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?"
Giai Ninh lắc đầu: "Không sao, chỉ là cảm thấy Lam gia này làm việc thật sự không có quy củ."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Chuyện trong nhà mình đánh đến nhà người khác, đúng là đủ mất mặt."
Giai Ninh mỉm cười, nhưng lại siết chặt bàn tay.....
Trong sảnh đường, sau khi Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu rời đi, không đợi Lam phu nhân lên tiếng, Dung thị tiến lên hai bước rồi phịch một tiếng quỳ xuống: "Cầu Quốc Công phu nhân cứu mạng Tam tiểu thư nhà ta."
Đường Thư Nghi liếc nhìn nàng ta, sau đó nhìn Lam phu nhân nói: "Cái này..."
Vẻ mặt Lam phu nhân tràn đầy ý ngượng ngùng, "Ta.. Ta cũng không nói ra được."
Lúc này Dung thị vừa khóc vừa nói: "Quốc Công phu nhân, Tam tiểu thư nhà ta yêu sâu đậm Tiêu thế tử, khăng khăng không phải Tiêu thế tử không gả. Lão gia nhà ta không đồng ý, hôm qua nàng thắt cổ tự vẫn, nếu như không phát hiện sớm, đã mất mạng rồi. Bây giờ nàng lại tuyệt thực… cầu Quốc Công phu nhân để nàng hầu hạ Thế tử đi, hu hu hu...."