"Con định làm thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi. Nếu là bình thường, chuyện này nàng sẽ không để tâm, hài tử lớn rồi tự giải quyết chuyện của mình. Nhưng bây giờ Giai Ninh đang mang thai, tốt nhất vẫn không cần quá lao tâm.
Liền nghe thấy Giai Ninh nói: "Để phụ vương con trút giận cho con."
Lời này khiến căn phòng rơi vào im lặng, sau đó mọi người đều cảm thấy cách làm này rất hay, vô cùng hay. Đoan thân vương là người hồ đồ, hắn ta đi giày vò Lam gia, Lam gia thậm chí còn không có chỗ để lý luận. Về phần Đoan thân vương có nguyện ý trút giận cho Giai Ninh hay không, căn bản không cần suy nghĩ, dù sao cuối cùng hắn ta cũng sẽ đồng ý.
"Chuyện con có thai, trước tiên không nói ra bên ngoài, chỉ là nên nói cho ngoại tổ mẫu với phụ vương con biết." Đường Thư Nghi mỉm cười nói với Giai Ninh.
Thai nhi ba tháng đầu không ổn định, bình thường sẽ không nói ra bên ngoài.
Giai Ninh gật đầu, Đường Thư Nghi sắp xếp người đến phủ Lễ Quốc Công và phủ Đoan thân vương để báo tin. Khi lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe tin Giai Ninh mang thai, vui vẻ đứng dậy chuẩn bị đi đến phủ Định Quốc Công nhưng lại bị ma ma bên người ngăn lại.
"Quận chúa vừa mới phát hiện mang thai, Quốc Công phu nhân chắc chắn đang bận rộn sắp xếp mọi thứ. Hơn nữa, ngài cũng phải chuẩn bị đồ ăn đồ dùng cho quận chúa."
"Đúng đúng, vậy ta để ngày mai rồi đi." Lão Lễ Quốc Công phu nhân vui vẻ nói.
Bên phía phủ Đoan thân vương, khi nhận được tin tức, Đoan thân vương và Lý Cảnh Hạo vừa hay đang ở cùng nhau. Lý Cảnh Hạo nghe tin tỷ tỷ mang thai, vui đến mức nhảy cẫng lên, còn vẻ mặt Đoan thân vương lại bình đạm, nói một câu biết rồi.
Lý Cảnh Hạo biết tính khí của hắn ta như thế nào, cũng không tức giận, cậu bé muốn chuẩn bị quà khi đến thăm tỷ tỷ. Chỉ là trước khi đi, cậu bé nói với Đoan thân vương: "Phụ vương, ngày mai ngài đừng đi ra ngoài, cùng con đến phủ Định Quốc Công thăm tỷ tỷ."
Đoan thân vương cau mày. "Ta có hẹn với người khác rồi, ngươi tự mình đi đi."
Lý Cảnh Hạo đứng trước mặt hắn ta, ánh mắt nghiêm túc nói: "Những lời đồn đãi bên ngoài ngài không biết sao? Lúc này chính là lúc chúng ta chống lưng cho tỷ tỷ, ngài cần phải đi."
Đoan thân vương hừ một tiếng: "Nó lợi hại như vậy, còn cần cần ta chống lưng?"
"Dù sao ngày mai ngài cũng phải đi cùng ta, nếu không ta sẽ dâng tấu chương nói với Hoàng thượng, chúng ta muốn về đất phong, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý." Lý Cảnh Hạo nói.
"Ngươi..." Đoan thân vương chỉ vào cậu bé không nói nên lời, hắn ta ở Thượng Kinh còn chưa chơi chán, không muốn trở về đất phong, chỉ có thể đồng ý.
Lý Cảnh Hạo thấy hắn ta đồng ý, xoay người đi ra ngoài, sau đó hỏi ma ma có kinh nghiệm trong phủ, nữ tử mang thai cần những đồ vật gì.
Còn Lam lão phu nhân đứng ở cửa phủ Định Quốc Công, lời cầu kiến bị từ chối, ngượng đến đỏ mặt. Bà ấy không nghĩ tới Định Quốc Công phu nhân trực tiếp không gặp bà ấy, bà ấy chính là mẫu thân của đại quan nhị phẩm.
Nhưng bà ấy cho dù có tức giận đến đâu cũng không còn cách nào, cũng không thể mạnh mẽ tiến vào. Khoảnh khắc này bà ấy biết, chính mình có khả năng lại tính sai rồi.
Vốn dĩ bà ấy còn tưởng rằng, nếu ở bên ngoài có một vài tin đồn, bà ấy lại đích thân nói với Định Quốc Công phu nhân, sự việc nhất định sẽ thành công, dù sao Lam Thư Ngữ cũng là nữ nhi của đại quan nhị phẩm, điều này có giúp ích cho phủ Định Quốc Công. Nhưng bây giờ có vẻ như sự tình không đơn giản như bà ấy nghĩ.
Trong lòng bà ấy hoảng loạn mà về nhà, vừa ngồi xuống, Lam Phi Bạch liền đến. Hắn ta cũng biết những tin đồn bên ngoài, tức giận đến cả người phát run, "Mẫu thân, Uyển Như và Thư Nghi không hiểu chuyện ngài cũng không hiểu sao? Ngài để người truyền loại tin tức kia ra ngoài, người mất mặt chỉ có chúng ta mà thôi."
Lam lão phu nhân muốn nói không phải bà ấy truyền tin đồn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lam Phi Bạch, bà ấy lại không thể nói ra lời đó, chỉ có thể nói: "Ta cũng không ngờ tới, đã như vậy rồi Định Quốc Công phu nhân còn không đồng ý."
"Nàng tất nhiên không đồng ý," Lam Phi Bạch gầm lên, "Với tính khí kia của Định Quốc Công phu nhân, bọn họ sẽ chịu sự uy hiếp của người khác sao?"
"Nhưng mà, nếu như không đồng ý Thư Ngữ, nó lại tìm chết thì phải làm sao?" Lam lão phu nhân nói, thật ra nguyên nhân chủ yếu khiến bà ấy làm như vậy vẫn là do đau lòng Lam Thư Ngữ.
"Vậy thì để nó chết đi."
Lam Phi Bạch buông một câu như vậy rồi rời đi, hắn ta phải nhanh chóng suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.