"Vậy ngươi cũng để ta chết đi!"
Lam lão phu nhân bước vào, kéo Lam Thư Ngữ và Dung di nương ra sau lưng bảo vệ, bà ấy quay đầu lại nhìn thấy vết thương trên mặt Lam Phi Bạch, ngạc nhiên hỏi: "Mặt con bị sao vậy? Ai đánh con?"
Lam Phi Bạch đanh mặt không nói, lúc này Lam Thư Ngữ kéo ống tay áo Lam lão phu nhân khóc lóc nói: "Tổ mẫu, cha muốn để ta chết, ta chết coi như xong, hu hu hu..."
"Dì, Ngữ nhi mệnh khổ quá!"
Dung di nương cũng khóc, sự chú ý của Lam lão phu nhân lại bị hai người kéo đi, bà ấy cúi đầu nhìn hai người quỳ trên mặt đất khóc lóc thống khổ, lại thấy đau lòng.
Đưa tay ra vỗ vỗ đầu Lam Thư Ngữ, bà ấy nhìn Lam Phi Bạch nói: "Nhi tử, con đi nói chuyện với Định Quốc Công, chỉ cần con mở miệng, Định Quốc Công nhất định sẽ đồng ý."
Lam Phi Bạch: "...Hôm nay cho dù để nó chết, con cũng không để nó tiếp tục làm chuyện mất hết mặt mũi."
Lam lão phu nhân thấy hắn ta không nhượng bộ, nặng nề hừ một tiếng nói: "Vậy ngươi cũng lấy mạng ta đi."
"Mẫu thân!" Lam Phi Bạch chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình lại khó khăn như vậy.
"Mẫu thân." Lúc này Lam phu nhân bước vào, nàng ấy đứng bên cạnh Lam Phi Bạch nói: "Ngài đau lòng mẫu nữ bọn họ, ép bức phu quân con như vậy, liệu có nghĩ phu quân con khó khăn thế nào không? Liệu có biết chàng ấy ở bên ngoài chịu bao nhiêu oan ức không?"
Những lời này khiến Lam lão phu nhân và Dung di nương đang quỳ trên mặt đất đều sững sờ, Lam Phi Bạch chỉ cảm thấy trái tim sống mũi của mình chua xót, trong nhà này vẫn còn có người quan tâm đến hắn ta. Hắn ta quay đầu nhìn Lam phu nhân, ánh mắt mang theo tình cảm nồng đậm.
Lam phu nhân nhìn hắn ta, sau đó nhìn Lam lão phu nhân và nói: "Mẫu thân, ngài nghe lời Dung i nương nói, truyền những tin đồn kia ra bên ngoài, có từng nghĩ đến người ngoài để nhìn Lam gia chúng ta như thế nào, đối xử với phu quân con như thế nào không? Danh tiếng của Lam gia chẳng lẽ không quan trọng bằng mẫu nữ bọn họ sao?"
"Cái này ....." Lam lão phu nhân vốn dĩ không thông minh lắm, lúc này nhất thời không nói được lời nào.
Lại nghe Lam phu nhân nói: "Được, ngài không để ý danh tiếng của Lam gia, nhưng ngài có biết hôm nay phu quân bị… bị Đoan thân vương ở cổng cung, ở trước mặt các đại thần dùng roi mà đánh, phu quân con bây giờ toàn thân đều có vết thương, mặt mũi mất hết. Mẫu thân ngài tại sao lại không thể đau lòng cho phu quân con chứ?"
Nàng ấy vừa nói nước mắt vừa chảy xuống, giọng nói vừa đau khổ vừa bi thương, Lam Phi Bạch càng cảm động hơn. Mà Lam lão phu nhân và Dung di nương kinh sợ đến đầu óc ù ù kêu lên, bọn họ không ngờ tới mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này.
"Con là đại quan nhị phẩm mà, Đoan thân vương kia sao hắn dám?" Lam lão phu nhân phản ứng lại, giọng nói run rẩy.
"Tính cách như Đoan thân vương, hắn ta có gì mà không dám?" Lam phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, nói: "Hơn nữa chuyện này chúng ta vốn dĩ không có lý, các người lại phô trương muốn đưa Thư Ngữ cho Tiêu thế tử làm thiếp như vậy, chính là đang đánh vào mặt Giai Ninh quận chúa và Đoan thân vương."
"Cái này.... Cái này...." Lam lão phu nhân hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Mà giờ khắc này Lam Phi Bạch hận không thể rơi hai giọt nước mắt, biểu thị sự khó khăn của mình.
"Biểu ca, biểu ca, ta không nghĩ tới chuyện này sẽ đi tới bước đường này, biểu ca ta xin lỗi… hu hu hu..."
Dung di nương quỳ gối lết đến trước mặt Lam Phi Bạch, kéo vạt áo của hắn ta mà khóc, nhưng Lam Phi Bạch còn chưa kịp lên tiếng, Lam phu nhân đã lên tiếng trước.
"Dung di nương, trước đây nể mặt mũi của phu quân, bình thường ta không tính toán với ngươi, bây giờ ngươi được sủng mà kiêu, làm ra những chuyện càng lúc càng không kiêng dè. Hôm nay ngươi khiến Lam phủ và phu quân đều mất hết mặt mũi, khiến tiền đồ của phu quân trắc trở, ta cũng không thể để ngươi hành động bừa bãi như vậy được nữa. Đưa Dung di nương tới thôn trang, về sau không được cho phép không được tiến vào phủ nửa bước, Thư Ngữ ngươi đi Pháp Hoa tự xuống tóc làm ni đi."