Đường Thư Nghi từ thần sắc của bà ấy có thể đoán được, nhưng coi như cái gì cũng không biết. Nàng và Tiêu Hoài đều cảm thấy, bây giờ cũng không phải thời cơ để hai người định thân.
Cung yến tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc mỗi nhà lần lượt rời khỏi cung. Ở cửa cung, Minh Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Châu, Minh phu nhân nhìn thấy vậy vội vàng kéo nàng ta, "Con cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy sẽ bị nói không có phép lịch sự."
Minh Vũ niết chặt khăn tay rồi lên xe ngựa, sau đó nói với Minh đại phu nhân: "Nương, người nhìn thấy không, trâm cài và ngọc bội của Tiêu Ngọc Châu và biểu ca là một đôi."
Minh đại phu nhân thở dài: "Vũ nhi à, con không thể nào tranh với nàng ấy được, nhà chúng tranh không lại phủ Định Quốc Công. Cho nên đừng nghĩ đến vị trí Hoàng hậu, có thể vào cung làm phi tần là được rồi."
Lúc này Minh đại lão gia lên xe ngựa, khi nghe thấy lời nói của nàng ta liền trầm mặt nói: "Chuyện Vũ nhi vào cung sợ là không thành."
Minh Vũ vừa nghe vậy vẻ mặt cấp bách, Minh đại phu nhân vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hoàng thượng nói cái gì?"
Minh đại lão gia: "Ta nói với Hoàng thượng và Vũ nhi có hôn ước, nhưng Hoàng thượng nói không nhân không chứng, hắn không thừa nhận."
"Này… này sao có thể không thừa nhận chứ?” Minh đại phu nhân nói: "Vu nhi là biểu muội của hắn, chúng ta không cầu vị trí Hoàng hậu, chẳng lẽ không thể làm phi tần sao?"
Lúc này Minh Vũ khóc lóc kêu lên: "Con không quan tâm, con muốn đợi, đợi biểu ca tuyển tú."
"Đúng vậy, chúng ta đợi tuyển tú, không thể để nữ nhi của nhà khác đều có thể vào cung, biểu muội của hắn lại không thể." Minh đại phu nhân cũng nói.
Minh đại lão gia trầm mặt không nói, qua một lúc sau Minh đại phu nhân lại nói: "Nếu không bây giờ chúng ta liền truyền tin đồn, Hoàng thượng có hôn ước với Vũ nhi nhà ta."
Minh đại lão gia cau mày suy ngẫm, sau đó nói: "Đừng làm vậy trước, đợi đến khi tuyển tú, nếu như hắn không để Vũ nhi vào cung, chúng ta mới truyền tin tức này ra."
Dù sao chuyện hôn ước căn bản không tồn tại, Lý Cảnh Tập chỉ cần tìm Minh nhị lão hỏi liền có thể biết rõ.
Minh đại phu nhân và Minh Vũ đều gật đầu, cả nhà đầu năm mới tâm tình đều không vui.
......
Qua Tết, Đường Thư Nghi bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của Tiêu Ngọc Minh. Lúc trước đã chuẩn bị qua một cuộc hôn lễ, lần này coi như có kinh nghiệm, thuận buồm xuôi gió hơn không ít.
Bận rộn đến trước đại hôn một ngày, Đường Thư Nghi lại nói với Tiêu Hoài: "Chàng qua nói chuyện động phòng với nhi tử chàng đi."
Chuyện này, Tiêu Hoài cũng có kinh nghiệm, hắn mang theo vài quyển sách đến viện của Tiêu Ngọc Minh, ném cho hắn, sau đó nói: "Con nghiên cứu đi, đừng để ngày mai động phòng lại mất mặt."
Tiêu Ngọc Minh cũng không ngại, lúc ở trong doanh trại, những binh sĩ thô lỗ kia thường kể chuyện tục tĩu, mặc dù có vài chuyện hắn chưa trải qua, nhưng vẫn nghe qua không ít. Hắn cầm sách mở ra xem, cảm thấy còn khá mới mẻ. Tiêu Hoài thấy hắn như vậy, không nói gì xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dậy sớm, Đường Thư Nghi mặc y phục xong, nhìn gương nói: "Cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Nhị công tử nhà chúng ta cũng đã thành hôn rồi."
Đột nhiên nhớ tới lúc đầu, Tiêu Ngọc Minh tới Thanh Lâu bị nàng xách về, không nhịn được bật cười. Hỗn tiểu tử năm đó bây giờ đã trưởng thành rồi.
Tiêu Hoài hỏi nàng đang cười cái gì, nàng kể lại cho hắn nghe, Tiêu Hoài cũng cười. Sau đó, hắn nhìn nữ tử trong gương, mày mắt như tranh vẽ, dáng người yểu điệu, người đã hơn ba mươi tuổi, trông cũng chỉ như hai mươi tám hai mươi chín.
Ôm eo nàng từ phía sau, hắn nói: "Thật ra, thanh xuân của chúng ta chỉ mới bắt đầu."
Đường Thư Nghi cười lớn, được rồi, chỉ cần tâm thái trẻ, mãi mãi là thanh xuân.