Nha hoàn bà tử đều ở trong phòng, bị hắn ôm như vậy, Tạ Hi Hoa thẹn đến đỏ mặt, nhưng vẫn bảo người mau mang canh giải rượu tới đút cho hắn. Sau đó lại phái Thạch Mặc và Nghiễn Đài hầu hạ hắn đi tắm.
Tắm rửa xong, cơn say rượu của Tiêu Ngọc Minh cũng đã tan gần hết, trở về tẩm thất liền thấy tân nương của hắn đang ngồi bên mép giường, cả người mặc y phục đỏ thắm, khiến cả người nàng ấy trở nên vừa mềm mại lại yêu kiều, máu cả người hắn như muốn sục sôi lên.
Hai ba bước đến bên người nàng ấy, cười hắc hắc hai tiếng rồi nắm lấy tay của nàng ấy. Tạ Hi Hoa vừa lo lắng lại ngại ngùng, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Lúc này khuôn mặt của người bên cạnh đưa lại gần, nói bên tai nàng ấy: "Chỗ ta có hai cuốn sách, chúng ta nghiên cứu đi."
Tạ Hi Hoa: "...."
Lúc này lại nghiên cứu sách? Bình thường cũng không thấy hắn thích đọc sách bao nhiêu!
Nàng ấy đang nghi hoặc, liền thấy Tiêu Ngọc Minh không biết từ chỗ nào mò ra hai cuốn sách, sau đó mở ra. Tạ Hi Hoa cúi đầu nhìn xuống, khi nhìn thấy bức tranh trong sách, nàng ấy thẹn đến mức đỏ hết cả người, nhịn không được giơ tay lên đánh hắn.
Tiêu Ngọc Minh mỉm cười kéo nàng ấy lên giường, sau đó kéo rèm xuống.....
Tân tức phụ vào cửa kính trà, cả nhà đều tập trung ở sảnh đường. Đường An Lạc ôm bụng to, nàng ấy sắp sinh rồi. Đường Thư Nghi hỏi Đào thị đã sắp xếp bà đỡ và những thứ cần cho hài tử hay chưa.
Đào thị cười nói: "Đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ là có rất nhiều chuyện ta không hiểu, đều là nhà thông gia an bài."
Đường Thư Nghi hiểu, nữ nhân nhà bình thường sinh hài tử chắc chắn khác với nữ nhân nhà huân quý, Đào thị không biết an bài làm sao cũng rất bình thường. Chỉ cần nàng ta không thêm phiền là được rồi.
Sắc mặt Đường An Lạc đỏ ửng, cho dù mang thai nhưng giọng nói vẫn giòn tan, nhìn thôi là biết được chăm rất tốt. Tiêu Dịch Nguyên ngồi bên cạnh nàng ấy, gần như toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào nàng ấy, có thể thấy tình cảm của đôi tiểu phu thê rất tốt.
Đều nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, Đường An Lạc thành thân lâu như vậy, ánh mắt vẫn trong suốt, có thể thấy Tiêu Dịch Nguyên thật sự đối xử rất tốt với nàng ấy.
Bên này đang nói chuyện, Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa đi tới. Hai người trước tiên kính trà cho Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, nhận được hai bao lì xì lớn, sau đó chính là các trưởng bối khác. Kính trà xong lại nói chuyện một lúc, những người khác cáo từ, Đường Thư Nghi giữ Tạ Hi Hoa lại để nói chuyện.
Nói những lời như khi nói với Giai Ninh, nàng nói: "Nhà chúng ta không có quy định sáng sớm hầu hạ phụ mẫu, ta là người tản mạn, con không cần mỗi ngày đến chỗ ta thỉnh an. Chuyện ăn cơm, muốn ăn ở viện các con, con con liền mở nhà bếp nhỏ, muốn đến chỗ ta ăn cũng được, con cảm thấy thế nào thoải mái thì làm thế đó."
Tạ Hi Hoa: "...."
Nàng ấy thật sự không ngờ tới, phủ Định Quốc Công lại "không chú trọng quy tắc" như vậy.
"Thành gia rồi, các con cũng là người lớn rồi." Đường Thư Nghi lại nói: "Chuyện của các con các con tự mình xử lý, giải quyết không được lại đến tìm ta và Quốc Công gia. Về mặt tiền bạc, tháng sau liền phân một phần sản nghiệp từ quỹ chung của nhà, về sau mỗi nhà tự quản lý sản nghiệp của mình."
Tạ Hi Hoa: "..."
Đây là muốn phân gia?
Mặc dù nàng ấy ngạc nhiên, nhưng mặt ngoài vẫn bày vẻ thuận theo. Đường Thư Nghi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đoan trang của nàng ấy, không khỏi nhếch khóe môi lên, nhị nhi tức phụ này là một người rất biết giả vờ. Mặc kệ thế nào, chỉ cần bọn họ có thể sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.
Hai người lại trò chuyện một chút, Đường Thư Nghi liền bảo Tạ Hi Hoa đi về nghỉ ngơi. Mà Tạ Hi Hoa không về viện của mình, trực tiếp đến Thanh Phong Uyển. Có rất nhiều chuyện ở trong nhà này nàng ấy không hiểu lắm, vẫn nên học hỏi kinh nghiệm một chút thì tốt hơn.