Đường Thư Nghi: "..."
Nàng có thể nói gì? Có lẽ Trường Bình công chúa ngay từ đầu đã dự định xin giống sinh hài tử.
"Đệ muội, giữa muội và Trường Bình quan hệ thân thiết, muội đi khuyên nàng ấy, hoặc là thành thân với ta, hoặc là sinh hài tử xong để ta mang hài tử đi." Dung vương nhìn Đường Thư Nghi khẩn cầu nói.
Hài tử của hắn không thể lưu lạc bên ngoài.
Đường Thư Nghi nghe hắn nói xong trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ta có thể nói suy nghĩ của ngươi với công chúa, về phần nàng ấy chọn như thế nào, ta cũng không thể nào cưỡng cầu."
Thật ra nếu như là nàng, cũng sẽ giữ hài tử đuổi phụ thân. Nhưng Trường Bình công chúa chọn người hơi không được tốt cho lắm, Dung vương cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Dung vương có chút bất mãn với lời nói của nàng, hắn muốn Đường Thư Nghi nói tận lực khuyên Trường Bình công chúa, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của nàng, không chắc chắn sẽ khuyên Trường Bình công chúa thành thân với hắn, hoặc là đưa hài tử cho hắn.
Hắn đứng dậy cúi sâu người hành lễ với Đường Thư Nghi, "Làm phiền đệ muội nói vài câu tốt đẹp về ta, thành thân với ta hoặc là đưa hài tử cho ta, cho dù đối với nàng ấy hoặc là hài tử đều tốt không phải sao. Nàng ấy là một nữ tử, không có hôn phối lại sinh hài tử, người khác sẽ nói nàng ấy như thế nào, nói hài tử kia như thế nào?"
Đường Thư Nghi: "Ta sẽ nói với công chúa."
Lựa chọn như thế nào, còn tùy thuộc vào Trường Bình công chúa.
Dung vương nhìn ra, Đường Thư Nghi chưa chắc đã thiên vị hắn, nhưng cả thành Thượng Kinh, hắn cũng chỉ có thể cầu xin Đường Thư Nghi thuyết phục Trường Bình công chúa. Bây giờ còn chưa phải lúc để Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu biết.
"Cảm ơn đệ muội rất nhiều." Dung vương lại hành lễ.
Đường Thư Nghi không trì hoãn, lập tức ngồi xe đến phủ Công chúa. Bước vào viện của Trường Bình công chúa, thấy nàng ta đang thoải mái dựa vào tháp, xung quanh có vài tiểu nha hoàn xoa vai bóp lưng cho nàng ta, còn có ma ma nói với nàng ta mang thai nên chú ý cái gì....
Cảnh tượng này muốn thoải mái bao nhiêu thì thoải mái bấy nhiêu, muốn bừa bãi bao nhiêu có bấy nhiêu bừa bãi. Nghĩ đến dáng vẻ gấp gáp lại xấu hổ của Dung vương, Đường Thư Nghi không khỏi muốn bật cười.
Thấy nàng đến, Trường Bình công chúa xua tay để mọi người đi ra ngoài. Đường Thư Nghi ngồi đối diện nàng ta, bất lực nói: "Ngài chọn ai không chọn, sao lại chọn Dung vương?"
Trường Bình công chúa thay đổi tư thế, nói: "Là hắn tự mình đụng phải, không thể trách ta."
"Chuyện gì xảy ra?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi.
Trường Bình công chúa kể cho nàng nghe chuyện giữa nàng ta và Dung vương, Đường Thư Nghi nghe xong lại cảm thấy cạn lời.
Chuyện bắt đầu từ cung yến, cung yến hôm đó Trường Bình công chúa và Dung vương đương nhiên đều tham gia, hai người đến giữa chừng thì đều cảm thấy có chút buồn chán, liền ra ngoài hít thở, kết quả đụng mặt ở ngự hoa viên. Mặc dù hai người không quen, nhưng cũng biết đối phương là ai, liền hành lễ với nhau.
Vốn dĩ gặp mặt hành lễ xong thì nên tách ra, nhưng hai người đều uống chút rượu, hơi say, không biết làm sao lại nói chuyện một hồi, kết qua nói chuyện còn rất ăn ý. Hai người đều không phải người có nhiều “quy tắc”, nhất thời liền có chút tâm tư.
Hai ngày sau ngày cung yến kết thúc, hai người lại gặp nhau ở Hồ Quang Tạ. Vốn dĩ đã có chút tâm tư, bây giờ lại có chuyện gặp phải, hai người liền hẹn nhau uống một chầu rượu, sau đó lại thuận theo tự nhiên chuyện nên xảy ra sẽ xảy ra.
Loại chuyện này, có lần một thì sẽ có lần hai, dù sao những ngày này, hai người thường xuyên qua lại.
"Ta vốn dĩ không muốn tìm hắn làm phụ thân của hài tử ta," Trường Bình công chúa vẻ mặt bất lực, "Ai biết chúng ta mọi mặt đều rất hợp nhau, sau đó ta nghĩ, dù sao cũng muốn sinh hài tử, vậy sinh một đứa của hắn."
Đường Thư Nghi: "...."