Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 869 - Chương 869. Mẫu Tử Bình An 2

Chương 869. Mẫu tử bình an 2 Chương 869. Mẫu tử bình an 2

Nàng đi tới, nắm lấy tay Giai Ninh, hỏi bà đỡ: "Làm sao vậy?"

"Cửa mình mở được một ngón tay rồi," Bà đỡ lập tức nói: "Cách lúc sinh hẳn là còn một đoạn thời gian nữa, tốt nhất để Đại thiếu nãi nãi ăn chút gì đó, lúc sinh mới có sức."

"Mau phái người đi chuẩn bị." Đường Thư Nghi phân phó một tiếng xong, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Giai Ninh: "Đừng sợ, nương ở bên con."

Giai Ninh gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Để Ngọc Thần vào với con đi, đợi khi con sinh lại bảo nó ra ngoài."

"Vâng." Giai Ninh chịu đựng đau đớn nói.

"Ngọc Thần con vào đi."

Đường Thư Nghi hét lên về phía cửa, rèm cửa lập tức được vén lên, sau đó Tiêu Ngọc Thần sải bước đi vào. Đường Thư Nghi tránh ra, để tiểu phu thê hai người ở với nhau.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đến khi trời gần sáng, bà đỡ nói rằng có thể sinh, Giai Ninh bảo Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần không muốn rời đi, Đường Thư Nghi nói: "Con ở đây ảnh hưởng đến chuyện sinh hài tử, ra ngoài đi, có ta ở đây canh rồi."

Tiêu Ngọc Thần mang vẻ mặt lo lắng đi ra ngoài, Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh Giai Ninh, lúc nào cũng nắm tay nàng ấy. Bên ngoài, Tiêu Ngọc Thần đang đứng ở cửa phòng sinh, Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Châu cùng với Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa đều đang đợi trong viện.

Tròng phòng sinh truyền đến từng tiếng kêu la đau đớn của Giai Ninh, đến khi bầu trời hoàn toàn sáng lên, cùng với một tiếng kêu đau đớn của Giai Ninh, một tiếng khóc lớn của anh nhi phát ra từ phòng sinh.

Sau đó có người mở rèm ra nói: "Chúc mừng thế tử gia, mẫu tử bình an."

Nói xong, bà tử kia lại vào bên trong bận rộn, người canh ở ngoài cửa đều mang vẻ mặt vui mừng. Lại qua một lúc sau, Đường Thư Nghi ôm một bọc nhỏ màu đỏ đi ra, bước vào phòng bên cạnh, Tiêu Ngọc Thần liếc nhìn đứa bé, lập tức lao vào phòng sinh.

Căn phòng bên này, mọi người đều vây quanh nhìn tiểu anh nhi. Hài tử tầm bảy cân ba lạng, khuôn mặt không nhăn nhúm giống như những hài tử khác, mà trắng nõn mịn màng, khiến người nhìn thấy trái tim đều mềm mại.

Đợi bố trí ổn thoả cho Giai Ninh và hài tử xong, Đường Thư Nghi phái người đến báo hỉ cho phủ Đoan thân vương và phủ Lễ Quốc Công. Không lâu sau, lão Lễ Quốc Công phu nhân và Lý Tĩnh Hạo tới. Nói chuyện với bọn họ một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về ngủ bù.

Đường Thư Nghi cởi y phục nằm xuống, Tiêu Hoài nằm bên cạnh nàng, duỗi tay ra để nàng gối lên cánh tay, nhỏ giọng nói: "Thư Nghi..."

Đường Thư Nghi nhắm mắt lại ừm một tiếng, nhưng không đợi được lời tiếp theo của hắn. Nàng mở mắt ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Hoài nhìn nàng, lời đến cổ họng lại thay đổi, "Ta rất vui."

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Đúng vậy, trở thành gia gia, nên vui vẻ."

Nói xong nàng nhắm mắt lại, Tiêu Hoài thở dài cũng nhắm mắt ngủ. Thật ra hắn muốn nói, hắn muốn một hài tử, hài tử thật sự thuộc về hai người bọn họ. Nhưng mà, Đường Thư Nghi đã ngoài ba mươi, sinh hài tử chắc chắn càng thêm nguy hiểm. Cho nên, lời đến cổ họng hắn lại nuốt xuống.

Trưởng tử của Định Quốc Công, tắm ba ngày tất nhiên phải làm long trọng, quyền quý ở thành Thượng Kinh cơ bản đều đến, Lý Cảnh Tập cũng ban thưởng rất nhiều đồ vật tới.

Tắm ba ngày xong là đến tiệc đầy tháng, sau đó lại đến tiệc trăm ngày, mà tiệc trăm ngày kết thúc không lâu sau, kỳ dự sinh của Tạ Hi Hoa cũng đến. Tạ nhị phu nhân sống trong phủ Định Quốc Công trong kỳ dự sinh, nàng ấy muốn canh Tạ Hi Hoa sinh hài tử.

Cho dù như vậy, Đường Thư Nghi cũng không hề lo lắng ít đi, mỗi ngày nàng đều đến viện của Tiêu Ngọc Minh một chuyến, xem tình hình của Tạ Hi Hoa trò chuyện với Tạ nhị phu nhân một lúc.

Tạ nhị phu nhân cảm thấy, kiếp trước nữ nhi của mình chắc chắn đã tích góp được rất nhiều công đức, kiếp này mới có thể tìm được nhà chồng tốt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment