Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 893 - Chương 893. Phiên Ngoại Đường Thư Nghi Tiểu Hoài Hiện Đại 13

Chương 893. Phiên ngoại Đường Thư Nghi Tiểu Hoài hiện đại 13 Chương 893. Phiên ngoại Đường Thư Nghi Tiểu Hoài hiện đại 13

Lý Thừa Duẫn ở lại phòng làm việc một lúc rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, bây giờ anh thực sự không có tâm trạng để tăng bca, cả ngày hôm nay anh đều ở trong trạng thái bực bội.

Lúc đầu anh nghĩ với tình hình như vậy, cả đêm nay có khả năng mất ngủ. Nhưng không nghĩ tới, vừa nằm lên giường không lâu, anh liền chìm vào giấc ngủ, sau đó bắt đầu mơ.

Cảnh mơ tiếp theo giấc mơ ngày hôm qua, hắn ở trong nhà người dân kia, sau khi dưỡng thương xong vừa hay đụng phải Nhu Lợi quốc bắt tráng đinh, hắn liền thuận thế vào quân đội của Nhu Lợi quốc, sau đó ở bên trong thu thập tình báo, cứ như vậy mà qua hai năm.....

Đường Thư Nghi cũng đang nằm mơ, giấc mơ của cô cũng nối tiếp giấc mơ ngày hôm qua. Khác với sự buồn phiền của Lý Thừa Duẫn, cô nhìn từng việc mà "Đường Thư Nghi" làm trong giấc mơ, phải gọi là trút giận hả hê. Cho nên ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người cảm thấy thần thanh khí sảng.

Cô không thể không thừa nhận, "Đường Thư Nghi" thông minh hơn cô, quyết đoán hơn cô. Bây giờ cô tin rằng có "Đường Thư Nghi" ở đó, ba đứa con của cô chắc chắn sẽ không phải chịu kết cục bi thảm như trong cuốn sách đó.

Nếu đã như vậy, cô càng yên tâm hơn, ông trời đã an bài như vậy, "Đường Thư Nghi" ở Đại Càn, nơi có hoàn cảnh phức tạp như vậy, còn có thể để chính mình sống rất tốt. Bây giờ cô ở xã hội văn minh phát triển cao như này, càng nên sống tốt hơn mới đúng. Mặc dù cô vẫn nhớ về ba đứa con, nhưng đã đến phải biết an phận.

Dành buổi sáng ở nhà lên kế hoạch đơn giản cho tương lai, buổi chiều cô lái xe đến phố đồ cổ. Hôm qua khi đến đây, cô thấy có rất nhiều người dựng quầy hàng ở quảng trường nhỏ cuối phố đồ cổ, cô dự định hôm nay đi tìm kiếm một phen, biết đâu kiếm được chỗ hời.

Đỗ xe xong, cô bước vào phố đồ cổ. Đi ngang qua cửa hàng đồ cổ ngày hôm qua, ông chủ gọi cô lại: "Cô Đường."

Cô dừng lại bước chân, ông chủ nhanh chóng đi tới, vẻ mặt mang đầy ý cười nói: "Cô Đường hôm nay đến đây có chuyện gì sao?"

Đường Thư Nghi lắc đầu: "Tôi tuỳ tiện đi xem một chút thôi."

"Như vậy sao, vậy có thể mời cô Đường vào quán uống ngụm trà không?" Ông chủ nói.

Đường Thư Nghi dự định về sau sẽ lăn lộn trong ngành này, có thể kết thêm nhiều bạn bè tất nhiên là chuyện tốt, vì vậy cô nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

"Xin mời."

Ông chủ làm động tác mời, Đường Thư Nghi theo ông chủ đi vào cửa hàng, nhìn thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trong khu tiếp khách. Người đàn ông mặc kia một bộ tây trang chân mang giày da, dáng vẻ giống người tinh anh của giới thương trường.

"Đây là Lý tiên sinh," Ông chủ mỉm cười giới thiệu hai người: "Đây là cô Đường, cái Di ngày hôm qua của anh chính là cô Đường nhận ra."

Lý Tề Chi vừa nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Đường Thư Nghi mang theo vẻ kinh hỉ. Khoảng thời gian này ông ấy trầm mê sưu tầm đồ cổ, nhưng mới vào ngành này không bao lâu, mặc dù nghiên cứu không ít, nhưng đồ vật mua về nhà, mười cái hết chín cái là giả.

Cho nên, bây giờ ông ấy nhìn thấy người hiểu nghề, ánh mắt liền phát sáng. Chào hỏi nhau xong, Đường Thư Nghi ngồi đối diện Lý Tề Chi. Có ông chủ làm nóng không khí, ba người bắt đầu nói chuyện. Mục đích hôm nay của Đường Thư Nghi là tới tìm bảo bối, cho nên trò chuyện một lúc liền đứng dậy chào tạm biệt, ông chủ mỉm cười tiễn cô ra ngoài.

Đường Thư Nghi không trì hoãn thêm nữa, đi thẳng đến quảng trường nhỏ. Sau khi đến nơi, nhìn thấy có không ít người bàn tán nhộn nhịp. Cô đi tới từng cửa hàng từng cửa hàng một mà xem, qua một lúc cô thấy có hơi thất vọng. Những thứ trong quầy hàng này đa số đều là giả, cho dù có một hai thứ là thật, hoặc là không có giá trị cất giữ, hoặc là khiếm khuyết không trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment