Nhưng nhìn Thường Bình lúc nào cũng khoa trương bừa bãi, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, trái tim hắn không khỏi rung động trong phút chốc, hắn hỏi: "Sau đó thì sao"
Trường Bình quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Sau đó à, vị phò mã mà ta chọn mặt ngoài là quân tử đoan trang, thật ra là kẻ tham hoan háo sắc. Chúng ta thành thân không bao lâu liền bị ta phát hiện hắn có ra vào thanh lâu, còn bị nhiễm bệnh."
Cười chế giễu một chút, nàng lại nói: "Đương nhiên ta không nhịn được, nói với phụ hoàng ta muốn hoà ly. Nhưng đồng thời, phụ thân của vị phò mã kia khóc lóc trước mặt phụ hoàng ta cầu xin không hoà ly, sau đó phụ hoàng ta đồng ý với lời cầu xin của ông ta.”
“ Phụ hoàng ta nói với ta, nhà bọn họ là công thần, không thể làm lạnh lòng công thần. Trừ việc hoà ly, ông ấy cái gì cũng đồng ý với ta, ta vẫn phải đợi đến khi tên kia chết mới được tự do. Chẳng qua vận mệnh ta tốt, hắn ta bệnh nặng nhưng lại không lây cho ta nửa phần, hơn một năm sau hắn liền chết."
Cho nên sau đó, nàng chuyển đến phủ Công chúa nuôi nam sủng, tiên hoàng cũng mắt nhắm mắt mở.
Dung vương thở dài, cầm bình rượu lên rót cho nàng một ly, "Công chúa bây giờ cũng là khổ tận cam lai."
Trường Bình mỉm cười: "Thật ra nghĩ lại, hắn ta cũng không chạm vào ta hai năm. Ta dùng hai năm để đổi lấy gần một đời tự do, rất đáng giá."
Nói xong, nàng cười lớn, Dung vương mỉm cười cụng ly với nàng: "Công chúa rộng rãi."
Hai người ngươi đến ta đi vừa uống vừa nói chuyện, cuối cùng đều say. Lại cụng một ly rượu, Dung vương ánh mắt say mèm nhìn Trường Bình nói: "Bổn vương biết, có rất nhiều người mắng bổn vương là gian nịnh, là kẻ bán nước, bổn vương không quan tâm."
Trường Bình cũng dùng ánh mắt say mèm nhìn hắn, "Người mắng ngươi mới không phải người tốt, lão quốc vương của Nhu Lợi kia ngu đần tàn bạo, nhân dân bách tính lầm than, ngươi làm đúng."
Dung vương bị những gì nàng nói làm cho cảm động, đột nhiên nắm lấy tay Trường Bình nói: "Vẫn là công chúa ngươi hiểu ta, ngươi không biết, bọn họ chỉ vào mũi bổn vương mắng, bổn vương có khổ trong lòng!"
Nói rồi hắn tựa trán lên bàn tay Trường Bình mà khóc, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn mở cổng thành cho Tiêu Hoài, hắn đã trở thành tội nhân của Nhu Lợi quốc. Nhưng nếu hắn không mở cổng thành cho Tiêu Hoài, sớm muộn gì Tiêu Hoài cũng sẽ tấn công vào, chiến tranh càng kéo dài, bách tính càng giằng co trong đau khổ.
Nhưng có mấy người nói hắn tốt chứ?
Trường Bình vốn đã mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy Dung vương nắm tay mình khóc như một hài tử, giơ tay kia lên vỗ vỗ đầu hắn nói: "Ngươi làm đúng, quan tâm bọn họ nói làm gì chứ."
Dung vương ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt nhìn Trường Bình, "Công chúa nàng hiểu ta."
Trường Bình mơ mơ hồ hồ gật đầu, lúc này Dung vương trong mắt nàng ta có chút run rẩy. Mà Trường Bình trong mắt Dung vương vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hắn bất giác vuốt ve gò má của nàng, tay chạm vào một mảnh mềm mại, khiến hắn thích không nỡ rời.
Trường Bình không nhúc nhích, ánh mắt say mèm của nàng nhìn Dung vương gần trong tầm tay, trưởng thành trầm ổn khuôn mặt tiêu soái, khác với những nam tử lúc trước kia của nàng, trong lòng không hiểu sao có chút hỗn loạn. Mà chính vào lúc này, khuôn mặt của Dung vương càng ngày càng gần nàng, sau đó đôi môi của hai người dán chặt vào nhau.
Trường Bình trước giờ luôn là một người tuỳ tâm, đừng nói bây giờ nàng say, cho dù không say, có cảm giác nàng cũng sẽ không từ chối, cho nên giờ khắc này nàng liền vòng tay qua ôm cổ của hắn.....