Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 127


Ngoài rìa khu trung tâm.
Bầu trời u tối lại tĩnh lặng, như nước sông màu đen, im hơi lặng tiếng bao phủ cả thế giới.
Dãy núi chập chùng, đá tảng chồng chất.
Pháp thuật ẩn nấp che khuất mọi hơi thở, dù là người sống hay pháp thuật đều không thể phát hiện.
Mãi đến khi liệt diễm giáng xuống.
Nửa bầu trời bị hỏa diễm đỏ tươi thiêu đốt, nhiệt độ nóng rực phóng lên tới tận trời, cuốn theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Pháp thuật ẩn giấu hơi thở như một tờ giấy bị thấm ướt yếu ớt, bị sức mạnh đáng sợ mang tính áp đảo kia phá hủy, bóp dúm lại, xé nát.
Một ngọn núi cực lớn hiện ra, tỏa ra hơi thở hắc ám âm u, giống như ngón tay dính nước chìa ra ngoài, trong nháy mắt khi chạm vào liệt diễm đã bị đốt trụi.
Trong ánh lửa, thân hình mảnh khảnh của thiếu niên như một đường viền màu đen, không hề có ánh sáng nào xuyên thấu qua.
Như đang đi bộ nhàn nhã, cậu không nhanh không chậm đi vào trong, dưới chân là lửa dấy lên ngập trời, lửa cuồn cuộn dọc theo nơi tiếp xúc, qua giây lát đã biến khu vực xung quanh thành một biển lửa.
"Đại nhân, phải đi thẳng vào trong." Ma trùng ngồi xổm trên vai Thời An, lén lút nói.
Thời An giương mắt nhìn về phía cửa hang động:
"Chỗ này?"
"Đúng ạ." Ma trùng cảm nhận hơi thở trên người con rối trùng, đáp lại một cách khẳng định.
Thời An giương mắt, nhìn chằm chằm ngọn núi to lớn và thông đạo sâu thẳm hẹp dài trước mặt, hơi nhíu mày lại.
Còn phải đi thêm một lúc lâu, phiền quá đi mất.
Đột nhiên ma trùng có một loại dự cảm chẳng lành: "Đợi đã, đại nhân ngài —"
Nhưng nó còn chưa nói xong thì đã bị một lực lượng mạnh mẽ hất xuống dưới.
"!!!" Ma trùng đột nhiên bị hất ngã, nó lộn mấy vòng, qua một lúc lâu mới choáng váng ngừng lại.
Nơi thiếu niên vừa đứng khi nãy xuất hiện một Cự Long màu trắng bạc, so với lần trước thấy trong núi hoang còn to hơn gấp mấy lần.

Mắt nó bùng lên lửa giận, toàn thân như dòng thác bạc, hai cánh giang rộng xoáy lên cuồng phong, gần như có thể che lấp cả bầu trời.
Cự Long bay lên, móng vuốt sắc bén chợp lấy tảng đá trên đỉnh núi, khẽ dùng lực.
Răng — rắc!
Đất đá văng tung tóe, tiếng nổ cực lớn vang lên trong màn đêm, Cự Long tùy ý ngang tàn bạo ngược tàn phá hơn phân nửa ngọn núi.
Ma trùng gian nan chộp lấy phần dưới của rễ cây, nó run rẩy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ cách đó không xa.
Con mắt dùng giọng hoảng hốt sợ hãi than: "Đẹp quá..."
Xinh đẹp lại khủng bố, quả thực chính là hóa thân của sức mạnh.
Nhưng ma trùng lại không vui vẻ như con mắt, hoàn toàn ngược lại, nó cảm thấy có chút lo lắng:
"Đại nhân thế này có gây ra động tĩnh quá lớn không?"
Con mắt mạnh mẽ lên án ma trùng: "Mi thì biết cái gì? Rồng vốn phải thế này!"
Khói đen im lặng nhẹ nhàng bay tới bên cạnh hai con ma vật đang bắt đầu cãi nhau, nó có chút sầu lo nhìn Cự Long đang phun ra liệt diễm phá hủy ngọn núi cách đó không xa.
Nó quả thật rất lo lắng, nhưng nỗi lo của nó lại không giống với ma trùng.
Trong tình huống hiện tại, dược tế vốn đã không được ổn định, nếu Thời An còn sử dụng ma lực không kiêng nể gì cả...
Khói đen cảm thấy có chút không ổn.

Ngọn núi trên đỉnh đầu bị phá hủy một cách bạo lực, đường hầm quanh co khúc khuỷu và phòng ốc trong thân núi cũng lộ ra.
Đến lúc này, đã có không ít người áo bào đen táng thân trong biển lửa.

Có người đang kêu gào thảm thiết, đang sợ hãi chạy trốn tán loạn.

Một nhóm người còn lại thì đang quỳ lạy trong biển lửa, hò hét cuồng nhiệt.
Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng của Thời An phản chiếu liệt diễm bốn phía, cậu chậm rãi cúi người, hơi thở mang theo mùi khói súng và liệt hỏa, giọng nói cổ xưa và uy nghiêm, trầm thấp quanh quẩn trong màn đêm:
"Ta tin chắc các ngươi đã mang đi thứ thuộc về ta."
"Đó là Cự Long ban thưởng!"
"Là ngài tặng cho chúng tôi khi đạt thành mục tiêu cuối cùng, là nấc thang để chúng tôi tiến tới chiến thắng!"
Những kẻ mặc áo bào đen còn sống vẻ mặt cuồng loạn, dưới tác động của liệt hỏa và tử vong phát ra tiếng hò hét mừng như điên, như thể đang vui mừng và sung sướng đến cực độ.
Thời An: "..."
Ai nói muốn tặng cho các ngươi hả!
Không biết xấu hổ!
Một cơn giận mãnh liệt dâng lên trong lòng Thời An, tốc độ hành động của cơ thể nhanh hơn nhiều so với suy nghĩ của cậu.
Long diễm hừng hực phun ra từ trong miệng, nhuộm cảnh đêm thành màu đỏ tươi của giết chóc, bóng nhân loại điên cuồng nhảy múa trong ngọn lửa, trong giây lát đã biến thành tro tàn.
Sâu trong đôi mắt Thời An dấy lên sát ý, như liệt hỏa thiêu đốt, như thiên phạt vô tình giáng xuống:
"Tài bảo của ta đâu?"
Trong giọng nói của cậu ẩn chứa sự nặng nề khiến người cảm thấy sợ hãi và kinh khủng.
Ngay sau đó, những nhân loại còn lại bắt đầu quỳ lạy, cầu nguyện, ca ngợi, khóc rống.
Bọn họ giơ hai tay lên với Cự Long trước mặt, cả tập thể phảng phất như đã rơi vào trong trạng thái điên cuồng và thác loạn cực đoan.
Thời An: "..."
Không thể nào nói chuyện được với thứ nhân loại đầu óc không rõ ràng này.
Cậu quay đầu nhìn ma trùng: "Hướng nào? Mi còn cảm nhận được không?"
Ma trùng sửng sốt hai giây, lúc này nó mới như vừa chợt tỉnh: "A...!Dạ!"
Nó nhắm mắt cảm nhận một lúc rồi đáp: "Đại nhân, phía đông nam của ngọn núi!"
Cự Long vỗ cánh, hạ xuống chính giữa ngọn núi.
Nhưng Thời An không ngờ rằng mấy nhân loại còn sót lại ở dưới không hề tránh né, cũng không cố chạy đi, thậm chí họ còn cuồng nhiệt lao vọt về phía bóng của Cự Long.
Trong nháy mắt khi Thời An hạ xuống, thân thể của đám người kia trực tiếp bị nghiền nát.
Xương cốt và cơ bắp phát ra tiếng răng rắc khó nghe, hỗn hợp máu và óc, trong nháy mắt đã biến thành một bãi thịt nát hình người.
Thời An: "..."
Cậu nâng một vuốt lên chà vào một tảng đá góc cạnh kế bên, cả gương mặt rồng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ vi diệu.
Còn không bằng thiêu chết cho rồi.
Đúng lúc này, giọng ma trùng truyền vào trong tai cậu:
"Đúng đúng, ngay phía trước hướng nhìn hiện tại của ngài đó!"

Thời An ngừng việc giết chóc, cậu quay đầu nhìn vách núi trước mặt.
Một góc đá đã sụt lún, thấp thoáng lộ ra chút ánh sáng rực rỡ từ bên trong.
Thời An nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của mình, cậu vô thức nín thở.
Thời An nâng một vuốt lên, cẩn thận từng li từng tí đẩy khối đá vỡ vụn phủ ở phía trên ra, cậu vội vã không nhịn được ném nó sang một bên.
Rất nhanh sau đó, phía dưới hang động đã lộ ra.
Vầng sáng rực rỡ hiện ra trong màn đêm, ánh lửa phía trên phản chiếu đường cong lấp lánh, như đang không hề kiêng nể gì tỏa vẻ đẹp và sự cao quý của mình ra bên ngoài.
Không chỉ có hoàng kim chất thành tấn, mà càng có thêm nhiều bảo thạch ma pháp cực kì trân quý và đồ trang sức giá thành đắt đỏ, chỉ lấy ra một món cũng đều đạt giá trị liên thành.
Thời An cảm động trợn mắt, thâm tình nhìn chăm chú tài bảo trước mặt.
...Quá lâu rồi, đã quá lâu chưa được gặp lại bọn mi, nhóm bảo bối của ta.
Cậu quay đầu nhìn khói đen: "Này, qua đây!"
Khói đen: "?!"
Trong lòng nó đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy Thời An dùng cánh chỉ vào đống tài bảo trước mặt, ra lệnh một cách đương nhiên: "Nuốt hết đi."
Ngay vào lúc này, ma trùng và con mắt tận mắt thấy hình dáng mơ hồ của khói đen bắt đầu trở nên thê lương.
Khói đen: "..."
Đại nhân, tui thấy là ngài muốn tui chết thì có!
***
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời sáng lạn rơi xuống, không chút che giấu chiếu rọi mặt đất hỗn loạn trước mặt.
Ngọn núi bị tàn phá, vết cháy do bị lửa thiêu đốt, thân thể bị nghiền nát.
Trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, mùi máu tươi đã bị át đi, chỉ còn lại mùi hôi nồng nặc của thi thể bị thiêu cháy.
Quả thực giống như địa ngục nhân gian.
Ngay cả Ôn Dao cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khó coi.
Cô hơi che miệng và mũi lại, bước từng bước chầm chậm đi xuyên qua đống phế tích.
"Định vị cuối cùng Trác Phù tìm được từ trong máy truyền tin kia là...!ở nơi này?"
Mặc dù đã biết được đáp án nhưng Ôn Dao vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt đảo qua thân thể bị đốt thành tro bụi bên cạnh, lạnh nhạt nói:
"Xem ra, rồng đã đến trước chúng ta rồi."
Ánh mắt Ôn Dao rơi lên vết cào trên tảng đá cách đó không xa, vẻ mặt ngưng trọng:
"...!Đúng vậy."
Giờ phút này Mục Hành đang đi vào bên trong hang động gần như đã bị san phẳng.
Ánh mắt anh đảo qua vết cào của rồng.
Rất lớn, nhuốm máu, còn kéo theo xác của nhân loại.

So với thời điểm lúc trước anh nhìn thấy thì còn lớn hơn nhiều.
Mục Hành chậm rãi nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt.
Cảnh tượng trước mắt cực kì tàn khốc và kinh khủng, không chỗ nào không lộ ra sức mạnh tăng nhanh đến đáng sợ và ham muốn giết chóc ngày càng bành trướng của Cự Long.
So với lúc trước hành động cẩn thận dè dặt, hiện tại rồng gần như đã trở nên tùy ý làm bậy.
Bởi vì nó đã mạnh hơn.
Mục Hành bắt đầu lo lắng, đầu ngón tay xuôi bên người thoáng siết lại.
Mà anh thì khó chối bỏ trách nhiệm về chuyện này.
Mục Hành cúi người, nhặt lên một đồng tiền vàng mượt mà ánh vàng rực rỡ từ trong đống tro tàn dưới đất.
Anh dùng đầu ngón tay vân vê đồng tiền vàng, để dưới ánh mặt trời nhìn kĩ:
"...Đây là nguyên nhân Cự Long đến nơi này."
"Ý ngài là, người của tổ chức này đánh cắp bảo tàng của Cự Long?" Ôn Dao hơi sửng sốt.
Mục Hành: "Đúng."
Anh rủ mắt, che khuất đáy mắt bị ánh sáng chiếu đến bỏng rát.
Kế hoạch giết rồng không thể kéo dài được nữa.
Phải tốc chiến tốc thắng, phải giết chết Cự Long trước khi nó khôi phục sức mạnh hoàn toàn, bằng không thì phần thắng của họ sẽ càng thêm xa vời khi thời gian dần trôi qua.
***
Từ sau khi Thời An trở về phòng của mình, cậu bắt đầu nghiêm túc kiểm kê tài bảo của bản thân.
Một phần là cướp về từ chỗ hiệu trưởng khu Ewen, còn phần này là những món tích lũy riêng của hiệu trưởng khu Ewen, mấy cái rương nhỏ bên kia là ở hội đấu giá khu Ewen, còn có thêm chút vàng bạc từ trong kho hàng của hội đấu giá.
Tuy thoạt nhìn số lượng không ít, nhưng thật ra phần lớn đều lấy được từ trong tay nhân loại.

Tuy nhìn qua thì lòe loẹt nhưng giá trị thực sự không quá lớn, thậm chí còn không bù được một viên bảo thạch trong số những vật sưu tầm của cậu.
Cuối cùng...!là tài bảo cậu vừa mới cướp về từ trong tay đám người áo bào đen hôm qua.
Thời An hít sâu một hơi, ôm chờ mong cực lớn bắt đầu kiểm kê.
Toàn bộ những món này đều là của cậu.
Không hề bị trộn lẫn.
Nhìn tài bảo sáng lấp lánh quen thuộc trước mặt, Thời An gần như muốn khóc vì vui sướng.
Cậu không thể chờ nổi hóa thành một con rồng chỉ lớn bằng bàn tay, chui đầu vào trong đống tài bảo, lăn qua lăn lại trong đống hoàng kim rực rỡ đang đổ xuống và vô số bảo thạch trân quý đã lâu không gặp.
Ánh vàng rực sáng lạn chiếu rọi trên vách tường, như dòng nước đang lưu chuyển.
Tiền vàng như dòng sông chảy xuống qua kẽ móng vuốt và cánh của cậu, cọ lên lớp vảy, mang đến sự nhồn nhột hạnh phúc.
Thời An nheo đôi mắt dựng thẳng, tứ chi mở rộng nằm trong đống tiền vàng, gần như không muốn chuyển động dù chỉ là một cái móng vuốt.
Quá sung sướng quá sung sướng quá sung sướng!
Đúng lúc này, Thời An đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu ló đầu khỏi đống tài bảo, tỉ mỉ nhìn một vòng.
Lúc này Thời An mới phát hiện, trong những tài bảo cậu cướp về từ trong tay đám người áo bào đen kia vậy mà lại không có nổi một khối đá vực sâu.
Thời An lộn một vòng, chớp mắt vài cái.
Như vậy, chỉ có hai khả năng.
Một là, lúc chế tạo vết nứt vực sâu trước đó, những người kia đã dùng hết tất cả đá vực sâu rồi.
Một khả năng khác là...
Thứ cậu cướp về chỉ là một trong số thành quả ăn cắp của đám người kia.
Thời An chậm rãi nheo mắt lại.
Cậu cảm thấy là khả năng thứ hai.
Thấy Thời An đứng dậy khỏi đống tài bảo, khói đen vọt tới như bị sợ hãi, nó phát ra âm thanh suy yếu đầy hoảng sợ: "Đại nhân, van xin ngài...!Tui, tui tui, tui thật sự không nuốt được nữa đâu!"

Thời An vẻ mặt dịu dàng: "Mi được mà."
Khói đen kêu thảm: "Tui thật sự không thể mà!!!"
Mà quan trọng nhất là...!Thời An không chỉ bắt nó nuốt tài bảo vào, mà cậu còn ép nó sau khi nôn ra phải dùng nước tẩy rửa sạch sẽ...
Vừa sử dụng lại vừa ghét bỏ, còn muốn ép khô chút giá trị thặng dư cuối cùng của nó.
Quả thực không có tính rồng!!!
Khói đen hít sâu một hơi, nói: "Đại...!đại nhân, hiện tại ngài đã thu hồi được bao nhiêu phần tài bảo rồi?"
Thời An suy nghĩ một lát, cậu thầm đánh giá một chút rồi lộ ra vẻ mặt mếu máo:
"Chưa đến một phần hai."
Khói đen tái cả mặt: "..."
Vậy nghĩa là còn có rất nhiều nữa hả!
Nhưng hiện tại đã đạt đến mức cực hạn của nó rồi!
Khói đen thống khổ khẩn cầu: "Đại nhân...!tui thật sự không làm được..."
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Thời An miễn cưỡng thở dài:
"Aizz, vậy thôi."
Vẻ mặt khói đen bỗng phát sáng.
"Dù sao mỗi lần kiểm kê lại còn phải rửa sạch một lần thì phiền phức thật." Thời An suy nghĩ một lát rồi nói.
Khói đen: "..."
Còn mệt tui cảm động vì ngài, hóa ra vẫn là vì ghét bỏ tui à!!!
Thời An bật điện thoại lên, tìm số của Lâm Ngạn Minh rồi gọi điện cho cậu ta.

Cậu tỉ mỉ hỏi thăm về các loại đạo cụ có trang bị không gian, xem hiện tại nhân loại có thể tạo ra hay chưa.
Ở thời đại của Thời An thì có đó, nhưng không gian đều rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ có thể mang theo chút đồ lặt vặt mà thôi, tuyệt đối không thể nào đựng được núi vàng và tài bảo của cậu.
Lâm Ngạn Minh: "Có thì có đó, nhưng cậu cần lớn cỡ nào?"
Thời An suy nghĩ một lát: "Có thể chứa một ngọn núi nhỏ không?"
Lâm Ngạn Minh: "..."
Tôi thấy cậu đang nằm mơ đấy.
Nhưng, là một người mẹ hợp cách, Lâm Ngạn Minh vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi đáp:
"Tôi biết một món có trang bị không gian rất lớn, có lẽ nó đang ở trong cục quản lí đó, là đạo cụ bị quản lí chặt chẽ...!Nhưng về phần rốt cuộc cụ thể nó có thể chứa bao nhiêu thì tôi không biết."
Lâm Ngạn Minh nghĩ tới điều gì đó, nói: "À, chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao? Cậu có thể thử hỏi ngài ấy một chút?"
Thời An: "..."
Vẻ mặt Thời An cứng đờ, cậu vô thức siết chặt điện thoại di động.
Kí ức bị cậu cưỡng ép quên đi rất lâu trước kia lại sống dậy, hình ảnh, xúc cảm, nhiệt độ, toàn bộ đều một lần nữa xuất hiện rõ nét và tưng bừng trước mặt Thời An.
Bao gồm cả đoạn đối thoại cuối cùng với Mục Hành.
Mặt Thời An lại lần nữa nhanh chóng đỏ bừng, nhiệt độ bốc hơi dưới làn da mỏng, trong giây lát màu hồng nhạt dần lan tràn, kéo dài từ tai đến cổ, còn dọc theo đường cong cổ mảnh khảnh len lỏi vào trong cổ áo, cả thân rồng như sắp chín rục.
Đây...!đây...!đây không phải là vấn đề quan hệ có tốt hay không!
Thời An hận không thể lần nữa biến về hình rồng để vùi đầu mình xuống dưới cánh, từ nay về sau hai tai không nghe thấy chuyện gì ngoài hang động nữa, tiếp tục giấc ngủ mấy vạn mấy chục vạn năm của cậu.
Mà...!hiện tại cậu thật sự không muốn gặp lại Mục Hành đâuuuuuuuuu!!!
Hết chương 92.
Tác giả có lời muốn nói: Là quan hệ tiến hành xâm nhập trao đổi, hơn nữa còn chuẩn bị tiếp tục thâm nhập sâu hơn thôi (Mặt nghiêm túc).

Bình Luận (0)
Comment