Dụ Ninh nói có sách mách có chứng: “Muốn đến một nơi có thể cùng thử váy cưới với hưởng tuần trăng mật, hai việc có thể giải quyết gọn lẹ trong một lần.”
Phó Cảnh Thời: “…”
Cảm thấy câu nói ấy như một lưỡi bumerang quay lại đâm trúng người mình.
Giải quyết trong một lần.
Biết đến là đang nói hôn lễ, không biết còn tưởng rằng đang nói cửa ải khó khăn cần gấp rút giải quyết.
Phó Cảnh Thời lặng lẽ chăm chú nhìn Dụ Ninh, như muốn xác định xem cô có đang đùa hay không.
Giây lát sau, anh thản nhiên nói: “Hay là cứ làm nhiều lần đi, còn có thể thu tiền mừng.”
Hệ thống: 【? 】
Hello?
Ngươi còn nhớ mình là một tổng tài không? Loại lời này cũng nói ra được?
Dụ Ninh lại gật đầu một cách nghiêm túc: “Hợp lý.”
【…】
Đừng bao giờ cố gắng suy đoán tư duy của cặp vợ chồng này.
Phó Cảnh Thời không nhanh không chậm bổ sung: “Mọi thứ cứ để tôi, em chỉ cần chọn váy cưới ưng ý thôi.”
Ánh mắt Dụ Ninh thờ ơ rời khỏi cuốn sổ kế hoạch cưới, hướng về phía anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Phó Cảnh Thời kề sát, khẽ hôn cô một cái: “Nếu thích, đều mua hết đi.”
Hệ thống bị câu nói đầy sát thương ấy khiến cho tự bế, sập nguồn.
Phó Cảnh Thời mời bảy đội ngũ tổ chức sự kiện, mỗi đội đều nổi tiếng và đưa ra những phương án cưới lãng mạn, độc đáo hơn cái trước. Trong đó, không thiếu những ý tưởng và cân nhắc của chính Phó Cảnh Thời.
Những phương án được trình bày trước mặt Dụ Ninh đều trực quan và súc tích.
Dụ Ninh: “Em cứ như bên chủ đầu tư ấy nhỉ.”
Hệ thống với giọng điệu của một chương trình pháp luật: 【 Tổng tài tuổi hai mươi tám vội vã muốn cưới là vì sao? Đây rốt cuộc là sự méo mó của nhân tính hay sự băng hoại của đạo đức! 】
Dụ Ninh đính chính: “Là chạy cưới.”
Hệ thống: 【…】
Ngoài ra, Phó Cảnh Thời còn mời vài nhà thiết kế váy cưới danh tiếng, để Dụ Ninh có thể tùy ý chọn ngoài những bộ có sẵn, thậm chí thiết kế riêng theo ý muốn.
Trong số đó có một bộ do chính Phó Cảnh Thời thiết kế.
Sự lộng lẫy trên bản vẽ đã được hiện thực hóa nhờ sức mạnh của đồng tiền. Chiếc váy cưới với màu trắng tinh khôi, điểm xuyết những vệt xanh lam chuyển màu nhạt dần, kết hợp cùng ngọc bích và kim cương. Toàn bộ chiếc váy vừa xa hoa vừa thanh thoát. Những chi tiết kim cương dù nhỏ nhất cũng được tạo hình tỉ mỉ, phải nhìn gần mới thấy được sự tâm huyết của người làm ra nó. Rõ ràng, đây không phải là công sức của một sớm một chiều.
Dụ Ninh sững sờ từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt ngay sau đó hướng về phía Phó Cảnh Thời.
“... thích không?” Phó Cảnh Thời thần sấc trấn định.
Ánh mắt Dụ Ninh trở nên nghiền ngẫm.
Gật đầu, nhưng không nói gì.
Hai người giằng co một lúc.
Phó Cảnh Thời lảng tránh ánh mắt cô: “Thích là tốt, cứ nhận trước đi.”
Làm bộ làm tịch.
Dụ Ninh hỏi: “Chỉ có một bộ này sao?”
Thực tế, có rất nhiều bộ được gửi đến, nhưng ý cô rõ ràng không phải hỏi về số lượng.
Phó Cảnh Thời hơi ngạc nhiên: “Vẫn còn một bộ nữa, cuối tháng mới xong.”
Đó là bộ dự phòng.
Phó Cảnh Thời chưa từng học thiết kế, nhưng anh đã có thể vẽ ra hai bản phác thảo váy cưới. Đó là thành quả của nhiều năm đắp tiền xây dựng nên gu thẩm mỹ thượng thừa, may mắn là sản phẩm cuối cùng rất không tồi.
Dụ Ninh ước chừng thời gian, liên tưởng đến sự bận rộn của Phó Cảnh Thời trong khoảng thời gian trước: “Hai tháng trước?”
Phó Cảnh Thời: “…”
Trong giới kinh doanh, người ta thường nói anh có tầm nhìn xa trông rộng. Nhưng xét ra, Dụ Ninh mới là người thấu hiểu lòng người nhất.
【 Hai tháng trước? 】
Hệ thống tua lại dòng thời gian: 【 Không phải là ngay sau khi hai người xác định quan hệ sao? 】
Dụ Ninh: “Một tên phản diện thầm lặng đang bùng cháy.”
Hệ thống: 【?? 】
Cái, cái gì cơ?
Việc chuẩn bị hôn lễ vốn được giữ kín.
Phó Cảnh Thời vô tình để lẫn bản kế hoạch cưới trong tập tài liệu khi về nhà. Dù chỉ là một tờ, ông nội Phó vẫn nhận ra.
Ông vui mừng khôn xiết, lập tức gọi họ về nhà ngay trong đêm, hỏi han đủ thứ và mang ra rất nhiều đồ vật trong kho để tặng.
“Ông ơi, ông cứ giữ lại mấy thứ này đi ạ.”
Phó Cảnh Thời nói: “Chúng con không thiếu gì cả.”
Trong kho có nhiều món đồ quý giá thuộc sở hữu riêng của ông nội Phó. Phó Cảnh Thời tinh ý nhận ra vài món mà ông vẫn luôn cất giữ ở nơi khác. Chắc hẳn, khi biết tin, ông đã vội vã cho người mang về.
“Nói gì thế!”
Ông nội Phó nghiêm mặt, nhưng không hề cứng rắn: “Thiếu hay không là việc của con, ông tặng là việc của ông! Lấy đi, không lấy cũng không được!”
Phó Cảnh Thời: “…”
Dụ Ninh thấy lạ.
Hình ảnh quen thuộc nhất của ông nội Phó là một cụ già hiền lành, dễ gần. Thi thoảng mới thấy ông nghiêm nghị, nhưng chưa bao giờ thấy ông có bộ dạng “đứa trẻ cứng đầu” như thế này.
Phó Cảnh Thời rõ ràng không thể chống lại “thế công” này của ông mình, chỉ vài câu đã đồng ý nhận lấy số đồ vật đủ để chất đầy vài chiếc xe.
Ông nội Phó chỉ vào một đống đồ trong số đó: “Đó là đồ vợ chồng Trường Ký gửi đến. Ông không thích lấy công người khác, hai đứa tự xem xem có thích gì không thì mang đi luôn.”
Phó Trường Ký tuy là một ông chủ rảnh rỗi, nhưng ông nội Phó không thể để con trai mình cứ ăn chơi. Đặc biệt là khi so sánh với Phó Cảnh Thời đang bận rộn một mình, ông càng không thể chịu được khi thấy con trai ruột chỉ ăn không ngồi rồi.
Gần đây Thẩm Tư Quân có sức khỏe ổn hơn, không còn phải đến bệnh viện liên tục, nên ông nội Phó đã giao kế hoạch thu mua ở nước ngoài cho Phó Trường Ký, để Cảnh Thời không phải vất vả chạy đi chạy lại trong ngoài nước nữa. Nhưng thật không may, việc này lại diễn ra đúng lúc cặp đôi Cảnh Thời nói muốn làm đám cưới, khiến ông có vẻ như cố tình cho con trai đi khỏi.
Nhắc đến chuyện năm xưa, ông nội Phó không phải là chưa từng trách mắng con trai mình, thậm chí tức giận đến mức ra tay đánh. Tận sâu trong lòng, ông mong muốn cả nhà hòa thuận, nhưng người chịu thiệt thòi là Cảnh Thời. Ông không có quyền thay Cảnh Thời tha thứ, càng không thể ép Cảnh Thời phải gần gũi với bố mẹ.
Đứa trẻ này lớn lên, thông minh và trầm lặng đến đáng thương. Trong mắt người ngoài, nó là thiên chi kiêu tử, nhưng ai biết được nó đã phải chịu đựng biết bao khổ cực?
Vì Phó Thị, nó đã phải đi đường vòng, tuy có danh tiếng thiên tài nhưng cũng phải ngày đêm học tập để bù đắp những năm tháng đã lỡ. Khi mới tiếp quản, nó thường xuyên không thấy mặt, hoặc là ở công ty, hoặc là đi công tác khắp nơi, điều hành công việc trong và ngoài nước. Chỉ sau nửa năm đã gầy đến mức không còn ra hình dáng.
Vợ chồng Trường Ký quá day dứt với Cảnh Thời, vừa sợ tiếp cận đột ngột sẽ khiến Cảnh Thời khó chịu, ảnh hưởng đến việc điều trị, lại vừa nhìn thấy người lại xót xa, đặc biệt là Thẩm Tư Quân đã suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần.
Thời gian trôi qua, ngoài ông già này ra, Cảnh Thời vẫn cứ một mình.
Phó lão gia tử hồi tưởng chuyện cũ, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Lẽ ra ông nên dặn dò cháu mình vài điều, nhưng khi nhìn cặp đôi đang thì thầm trò chuyện kia, Cảnh Thời cúi đầu lắng nghe, sau khi Dụ Ninh nói xong thì lại tiếp lời, không rõ họ nói gì, nhưng cảnh tượng trông thật hài hòa và ấm áp.
Ngón tay của họ đang "đánh nhau" dưới bàn.
Phó lão gia tử cảm thấy, cũng chẳng cần nói thêm gì nữa.
Hai người trẻ nhanh chóng nhận ra ánh mắt của ông, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Ông nội Phó không khỏi cười thành tiếng, sau đó nheo mắt nói một cách hòa nhã: “Sống cho thật tốt nhé.”
Câu nói cuối cùng kéo dài, như một lời cảm thán.
Giống như tất cả những người già mong đợi con cháu mình bình an, hạnh phúc.
Phó lão gia nhận ra khóe mắt mình dâng lên chút nước mắt, nhớ đến người vợ quá cố, nếu bà còn sống mà nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ rất vui.
Nhưng ông không muốn để cháu mình thấy ông rơi lệ.
“Được rồi, mấy thứ đó chạy đâu được.”
Ông nội Phó quay lưng vẫy tay: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, mấy đứa trẻ có thể chịu đói, chứ ông thì phải đi ăn cơm đây.”
Dụ Ninh trầm tư nhìn bóng lưng Phó lão gia tử.
“Nghĩ gì thế?” Phó Cảnh Thời chú ý đến biểu cảm của cô.
“Người nhà anh hình như đều hơi…”
Dụ Ninh ngẫm nghĩ một chút, không nói ra từ “ngạo kiều”, mà đổi cách diễn đạt: “Miệng thì nói một đằng, nhưng lòng thì một nẻo, đúng không?”
Phó Cảnh Thời kỳ lạ hiểu ý cô, anh khựng lại một chút rồi nói: “Không phải ‘người nhà anh’, mà là người nhà của chúng ta.”
Dụ Ninh: “…”
Tóm được trọng điểm nhanh thật đấy, thân ái ạ.
Phương Sở Di không thể làm phù dâu, nhưng lại hy vọng có thể giúp Dụ Ninh trong việc lên kế hoạch cưới. Lợi thế của bà là đã kết hôn, nên bà có trong tay vài đội ngũ tổ chức sự kiện khá tốt.
Khi biết Phó Cảnh Thời đã lo liệu hết mọi việc, Phương Sở Di vô cùng buồn bã.
“Phó tổng bận rộn như vậy, chắc không rảnh lo chuyện cưới xin đâu nhỉ?”
Phương Sở Di ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Nếu Phó tổng chưa quyết định, tôi có thể giúp.”
Dụ Ninh mang ra một đống phương án kế hoạch cưới.
Tất cả đều được phân loại rõ ràng, nội dung chi tiết và hoàn chỉnh, cái gì cũng có.
Phương Sở Di: “…”
Tôi hận!
Phương Sở Di nghẹn họng một lúc, cuối cùng không nhịn được: “Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra nhiều năng lượng đến vậy!”
Bà điều hành công ty bận tối mắt tối mũi, thời gian gặp mặt và trò chuyện với chồng ngày càng ít đi. Có những ngày, họ rõ ràng sống chung một nhà nhưng lại không hề gặp nhau.
Dụ Ninh thành thật đáp: “Thật ra tôi và Phó Cảnh Thời cũng thường như vậy.”
“Thật không?”
Phương Sở Di tỏ vẻ nghi ngờ, không tin: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy… Phó tổng luôn ở bên cạnh cô?”
Bất kể cô gọi điện hay nhắn tin, hễ hỏi về Phó tổng, thì có đến ba trong năm lần câu trả lời là “đang ở ngay bên cạnh.” Điều đó tạo cho cô một ảo giác rằng Phó Cảnh Thời luôn có mặt khắp nơi.
Dụ Ninh nghiêm túc giải thích: “Có khả năng là vì gần đây thời gian tôi nhắn tin với bà đều là sau giờ tan sở?”
Vào thời điểm đó, nếu Phó Cảnh Thời không ở nhà mới là lạ.
Ngoài việc đi công tác, người phát ngôn cho lối sống “giải trí nghèo nàn” này gần đây còn có thú vui mới là tưới hoa và cho cá ăn, hoàn toàn là “cọ” theo những thú vui của cô.
“Đúng, không, không đúng!”
Phương Sở Di suýt nữa bị dắt đi: “Trước đây lão Mạnh không như vậy đâu.”
Dụ Ninh mặt không đổi sắc: “Mạnh tổng ít nhiều nên tỉnh táo lại một chút.”
Phương Sở Di sững sờ, thành công bị thuyết phục: “… Cô nói đúng.”
Bà lập tức quyết định tối nay về sẽ nói chuyện này với ông Mạnh.
Dụ Ninh, người tham gia, đã giấu sâu công lao và danh tiếng.
Phương Sở Di nghĩ đi nghĩ lại, lại lôi ra thêm vài chỗ mà mình có thể “hữu dụng”, nhưng câu trả lời nhận được đều là Phó Cảnh Thời đã có sắp xếp hoặc sắp có sắp xếp.
“Phó Cảnh Thời muốn tự tay viết thiệp mời.”
Dụ Ninh kể lại sự thật: “Anh ấy thậm chí còn tự thiết kế hoa văn trên thiệp nữa cơ.”
Phương Sở Di: “…………”
Sau một hồi im lặng rất lâu, Phương Sở Di lịch sự hỏi Dụ Ninh rằng Phó tổng có ý định mở công ty tổ chức sự kiện cưới xin không. Dụ Ninh nói nếu có thì cô sẽ kéo cho một thẻ giảm giá trọn đời, Phương Sở Di miễn cưỡng tha thứ cho hành vi chu đáo quá mức của Phó Cảnh Thời.
Buổi tối, Dụ Ninh nhắc lại chuyện này với Phó Cảnh Thời.
“Công ty tổ chức sự kiện cưới?”
Phó Cảnh Thời mới phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói. Những chuyện liên quan đến hôn lễ đều khiến tâm trạng anh thoải mái và vui vẻ. Anh không để tâm đến những lời châm chọc của Phương Sở Di, nhẹ nhàng nói: “Thiệp mời còn chưa viết xong.”
Chuyện viết thiệp mời không cần Dụ Ninh phải làm, nhưng Phó Cảnh Thời thích cô ở bên cạnh.
Phòng game không tiện để giấy bút, nên lần này Phó Cảnh Thời dụ cô đến bằng lý do "thảo luận danh sách khách mời." Chuyện này đã được thảo luận đến lần thứ ba, mỗi lần báo tên người đều thôi miên hơn cả video ru ngủ.
Danh sách khách mời của họ không nhiều, ngoài một số đối tác quan trọng và thân thiết, còn lại đều là bạn bè và người thân.
Oái oăm là cả Dụ Ninh và Phó Cảnh Thời đều không có nhiều người thân để mời. Phía Dụ Ninh còn có thể gom được hai bàn bạn bè, còn nếu phân chia nghiêm ngặt thì bàn của Phó Cảnh Thời chỉ có thể có mỗi Trịnh Tử Yến.
“Phó tổng của chúng ta thật là mất mặt quá đi”
Ngón tay Dụ Ninh lướt qua yết hầu của Phó Cảnh Thời. Động tác trêu chọc ấy giữa những người đang yêu lại trở nên quyến rũ. “Hay là mời hai bàn diễn viên quần chúng đến cho anh đỡ mất mặt?”
Phó Cảnh Thời lật tay nắm lấy cô, kéo cô lại gần, nhét cây bút lông vào tay cô và thuận theo lời cô nói: “Vậy em viết thiệp cho bọn họ đi.”
Không phải là họ không mời được nhiều người, mà là không muốn.
Dụ Ninh tùy tiện, còn Phó Cảnh Thời thì vốn không thích phô bày cuộc sống cá nhân trước mặt người khác.
Hôn nhân là một cuộc trao đổi lợi ích, hiệp định là những điều khoản khô khan, chỉ có buổi lễ cưới này là khoảnh khắc độc nhất vô nhị, không thể thay thế của anh và Dụ Ninh hiện tại.
Anh dĩ nhiên muốn tuyên bố với mọi người rằng cô và anh đã ký kết mối duyên vĩnh cửu. Nhưng nếu vì thế mà làm rùm beng quá mức, thì sẽ đi ngược lại với ý nghĩa ban đầu.
Suy cho cùng, đây là hôn lễ của hai người họ.
Phó Cảnh Thời cầm tay Dụ Ninh di chuyển ngòi bút, viết tên hai người kề sát vào nhau. Trong mắt anh lóe lên một chút say mê và thỏa mãn.
Anh v**t v* nhẹ nhàng lọn tóc cuối của Dụ Ninh, những nụ hôn vụn vặt, mềm mại rơi xuống.
Cây bút lông xiêu vẹo, mệt mỏi đã in một vệt mực sâu trên tấm thiệp đã hoàn thành.
Dụ Ninh xoay người, vòng tay qua cổ Phó Cảnh Thời, ánh mắt lướt đến bức thư pháp treo trên tường.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, chỉ vào câu thơ “Đêm xuân ngắn ngủi nhật cao khởi,” và nói với giọng mập mờ: “Quản gia Trần cứ tưởng bức thư pháp đó là anh viết.”
Phó Cảnh Thời: “?”
Phó Cảnh Thời lập tức liên tưởng đến một vài món ăn trên bàn gần đây. Ánh mắt của Trần Y Đồng lộ vẻ kỳ lạ, bà ta bóng gió khuyên anh nên chú ý dưỡng sinh và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Một khoảng lặng im.
“Em nói đó là em viết.”
Dụ Ninh tung đòn liên tiếp: “Nhưng bà ấy dường như càng thấy anh giống cầm thú hơn.”
Phó Cảnh Thời, lần đầu tiên bị nói là cầm thú, với tư duy nhanh nhạy đã hiểu ra ngay lập tức: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Câu “Đêm xuân ngắn ngủi ngày cao khởi” trích từ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị.