Sau Khi Cùng Lão Đại Ẩn Hôn Tôi Buông Xuôi

Chương 45

Trong chiếc Porsche. 

“Núi tuyết chim bay mất, đường vắng người đi qua.” 

Câu thơ cổ này không nghi ngờ gì chính là miêu tả tốt nhất không khí bên trong xe lúc này. 

Từ lúc Dụ Ninh nhận cuộc điện thoại đó, bên trong xe không một tiếng động rõ ràng. 

Vệ sĩ và tài xế ngồi phía trước im lặng liếc nhìn nhau: 

Phó Thiếu gia có biết phu nhân nói về mình như vậy không? 

Chỉ có Dụ Ninh, giây trước còn dùng giọng điệu hoảng hốt bối rối đối thoại, giây sau cúp điện thoại, đã tâm trạng rất tốt mà bắt đầu hát ngân nga. 

“Happy Happy, Nice Nice... Đừng nhìn tôi chỉ là một con cừu...” 

Ngân nga mà lại là nhạc thiếu nhi! 

Hệ thống muốn nói lại thôi: [Ôn Dịch Huyên chạy rồi.] 

Dụ Ninh: “Thật đáng tiếc, nếu không đã có thể mời cô ta vào Cảnh Uyển chơi.” 

[?] 

[Vừa nãy cô đâu có nói như vậy.] 

Dụ Ninh: “Để cô ta đoán xem phân bón của bụi hoa được làm từ gì.” 

[...] 

Ôn Dịch Huyên, chạy mau lên! 

Cô không đấu lại con người này đâu! 

Dụ Ninh đã bỏ bê thì thôi, lúc không bỏ bê thì ngay cả hệ thống cũng tự nhận không đấu lại cô. 

Ôn Dịch Huyên đang ra sức chạy như điên. 

May mắn là khu biệt thự này không ở ngoại ô, cô ta chạy đến đường lớn, nhìn thấy đèn neon lấp lánh, xe cộ tấp nập, cô ta thở phào nhẹ nhõm, cả người kiệt sức ngồi bệt xuống cạnh bồn hoa. 

Cô ta mở điện thoại, chuẩn bị gọi tài xế đến đón. 

Màn hình điện thoại đầy vết nứt gợi lên sự sợ hãi mà cô ta vừa trấn tĩnh lại, cô ta không tự chủ được mà lại một lần nữa rùng mình, vội vàng lại gần chỗ đông người. 

Những người ở trạm xe buýt thấy bộ dạng tóc tai bù xù, th* d*c của cô ta, đều im lặng đứng xa ra một chút. 

Trốn cái gì mà trốn chứ! 

Các người cũng không biết tôi đã trải qua một cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết như thế nào đâu! 

Ôn Dịch Huyên gào thét trong lòng. 

Hai nữ sinh đứng phía trước dựa vào nhau xem điện thoại, không chú ý đến cô ta. 

“Bức ảnh này buồn cười thì buồn cười thật, nhưng liếc một cái đã chú ý đến không phải đèn lớn phía sau, mà là Dụ Ninh.” 

“Nhan sắc của Dụ Ninh rất đỉnh, nếu không phải rời giới, cô ấy chỉ dựa vào mặt cũng có thể trở thành đỉnh lưu rồi.” 

Ôn Dịch Huyên nghe thấy tên Dụ Ninh, tò mò nhích lại gần: “Các cô đang nói Dụ Ninh?” 

Nữ sinh ngẩng đầu: “... Đúng vậy.” 

Ôn Dịch Huyên truy vấn: “Cô ấy làm sao?” 

“Thì, hình ảnh nhảy múa quảng trường buổi tối đó.” 

Biểu cảm của Ôn Dịch Huyên lập tức thay đổi: “Nhảy múa quảng trường??” 

Hai nữ sinh cảm thấy cô ta thần thần bí bí, âm thầm lùi xa né tránh. 

Ôn Dịch Huyên đối mặt với chiếc điện thoại màn hình đầy hoa văn sặc sỡ và buff pin yếu kép, vẫn ngoan cường nhấp vào hot search để hóng hớt. 

Chuyện Dụ Ninh dạo cửa hàng hiệu vào buổi chiều đã không còn là trọng điểm, mọi người đều đang chú ý đến Dụ Ninh nhảy múa quảng trường vào đêm khuya và vui vẻ thân thiện chụp ảnh tập thể. 

Thậm chí còn có cư dân mạng trêu chọc: 

[Dụ Ninh: Tôi không phải đến để chia rẽ các bác, tôi đến để gia nhập các bác.] 

Ôn Dịch Huyên tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bức ảnh, xác nhận đúng là Dụ Ninh, lại lặp đi lặp lại đối chiếu thời gian. 

“...” 

Chết tiệt! 

Bị lừa rồi! 

Cô ta căn bản không bị Phó Cảnh Thời nhốt trong nhà, mà đang ở bên ngoài cực kỳ vui vẻ nhảy múa quảng trường! 

Ôn Dịch Huyên cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nhục nhã ghê gớm, vừa định gọi điện thoại lại để chất vấn Dụ Ninh, một tiếng “ong--” vang lên. 

Điện thoại hết pin. 

Tự động tắt máy. 

Ôn Dịch Huyên: !!! 

Cô ta còn chưa liên hệ được tài xế! 

Dụ Ninh về đến nhà đúng lúc giờ ăn cơm của Phó Cảnh Thời. 

Đầu bếp có vẻ rất vui mừng: “Phu nhân đã về rồi! Cứ tưởng hôm nay ngài không ăn cơm tối ở nhà, ngài muốn ăn gì?” 

Dụ Ninh ngạc nhiên trước sự nhiệt tình quá mức của đầu bếp dành cho mình, hỏi: “Phó Cảnh Thời ăn gì?” 

“Tiên sinh nói chỉ cần bữa cơm nhà đạm bạc, tôi đã làm vài món, phu nhân xem có muốn thêm món nào không?” 

Cải xanh xào, tôm luộc, canh củ cải viên, măng ti ngũ sắc. 

Oa. Với giá trị tài sản của Phó Cảnh Thời, tại sao lại ăn đạm bạc như vậy? 

Hệ thống u u nói: [Món rau xanh kia là cải ngồng được đặc biệt đưa từ nông trường hữu cơ của Phó gia, chỉ lấy phần cải ngồng; tôm là tôm tươi chuyên cung cấp từ khu nuôi trồng gần đó, từ lúc câu lên đến lúc dọn lên bàn chưa được một tiếng; còn có...] 

“Được rồi.” Dụ Ninh ngắt lời nó: “Nói nữa là thấy ngán rồi đấy.” 

Dụ Ninh nói: “Thêm món sườn kho tàu và cà tím xào dầu.” 

Trần Y Đồng bưng một ly nước ấm cho Dụ Ninh: “Phu nhân mời.” 

“Cảm ơn.” 

Dụ Ninh uống một hơi hết nửa ly. 

Trần Y Đồng nhìn chăm chú vào cô, đợi cô nuốt xong hoàn toàn, mới mở lời: “Phu nhân hôm nay có thuận lợi không?” 

Dụ Ninh mỉm cười với cô: “Thuận lợi, vất vả cho cô rồi.” 

“Vậy thì tốt rồi, đây là việc tôi nên làm.” 

Trần Y Đồng thở phào nhẹ nhõm. 

Khi bac nhận được mệnh lệnh tìm vệ sĩ này đã từng do dự, lỡ như phu nhân thật sự đi gặp Tổng giám đốc Giang lén lút, điều vệ sĩ của Phó tổng đi có phải sẽ có vấn đề không. Nhưng bà nhanh chóng nghĩ thông, đi gặp nhân tình không đến mức cần nhiều vệ sĩ như vậy, hơn nữa chuyện này chắc chắn là bí mật, càng không thể đánh trống khua chiêng. 

May mắn, lựa chọn của bà không sai. 

“Tôi đã thấy ngài trên hot search.” Trần Y Đồng không kìm được nói: “Phu nhân, ngài thật dũng cảm.” 

Động tác của Dụ Ninh dừng lại, nói: “Chỉ là trùng hợp thôi.” 

Hôm nay là chuyện gì vậy? Không chỉ có đầu bếp, ngay cả quản gia Trần cũng chào hỏi cô nhiều hơn. 

Phải biết bình thường những người này đều là lấy tiền làm việc, phong thái chuyên nghiệp, đối với cô đương nhiên là cung kính có lễ, nhưng sẽ không như vậy... có ý vị tán gẫu chuyện nhà. 

Dụ Ninh bưng ly nước, cố gắng tìm hiểu nguồn gốc. 

Trên lầu truyền đến một chút động tĩnh, Phó Cảnh Thời đang từ lầu hai đi xuống. 

Dụ Ninh liếc mắt một cái đã sững sờ. 

Phó Cảnh Thời rõ ràng vừa tắm xong, cả người bao bọc trong một không khí hơi nước tinh tế, tóc đen ướt sũng ngoan ngoãn rủ xuống, tạo ra một vài vệt bóng mờ trên trán, che đi vẻ sắc bén và u ám trên khuôn mặt. 

Không còn sự sắc bén bình thường, mà có một cảm giác mềm mại và yếu ớt kỳ lạ. 

Làn da trắng nõn trong bộ áo ngủ màu đen càng thêm nổi bật, một đoạn cổ tay nhỏ lộ ra và cổ lộ ra từ cổ áo trắng đến chói mắt, yết hầu hơi chuyển động và gân xanh trên mu bàn tay càng thêm thu hút sự chú ý. 

Khi ngẩng mắt nhìn người, đôi mắt đẹp sâu thẳm cũng bị hơi nước làm mờ đi, hoàn toàn không có sự áp chế khiến người ta khiếp sợ, trong trẻo và yên tĩnh, giống như hai viên trà thạch đẹp nhất. 

Cởi bỏ bộ vest ban ngày, cũng tạm thời cởi bỏ khí thế áp bức quá mức của hắn, vẻ ngoài trời phú liền chiếm ưu thế, lấp đầy ấn tượng đầu tiên của người khác. 

... Thật là đẹp mắt. 

Phó Cảnh Thời nhìn thấy Dụ Ninh, cũng có chút ngoài ý muốn. 

Hắn cho rằng cô sẽ mất nhiều thời gian hơn để xử lý chuyện Ôn Dịch Huyên, ít nhất cũng phải nửa tiếng sau mới quay về. 

Phó Cảnh Thời không có ý định chào hỏi Dụ Ninh. 

Nhưng Dụ Ninh vẫn chăm chú nhìn hắn. 

Đây không phải là lần đầu tiên cô làm vậy. 

Phó Cảnh Thời sau khi trưởng thành hiếm khi có trải nghiệm bị người khác nhìn chằm chằm lâu như vậy, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, nhắc nhở cô không nặng không nhẹ: “En nên đặt ly xuống.” 

Em nên kiềm chế ánh mắt không kiêng nể gì của mình. 

Dụ Ninh chớp mắt, hỏi: “Anh muốn uống nước không?” 

Phó Cảnh Thời theo bản năng nhìn về phía ly nước còn lại nửa chén trong tay cô, sắc mặt đột nhiên trầm lạnh. 

Dụ Ninh: ? 

Tôi đâu có nói là bảo anh uống phần còn lại của tôi, cái bộ dạng bị trêu chọc này là sao? 

Hệ thống: [...] 

Hệ thống: [Hắn này không phải bị trêu chọc, mà phải gọi là tức giận chứ?] 

Dụ Ninh cảm thấy vẫn có sự khác biệt. 

Nhưng cô không nói. 

Bữa tối diễn ra trong im lặng. 

Khi ăn cơm, Dụ Ninh tập trung đến mức có thể sánh ngang với việc làm thí nghiệm, không chú ý đến sắc mặt của Phó Cảnh Thời dần dần hòa hoãn, tần suất động đũa của hắn cũng tăng theo cô. 

Đầu bếp ló đầu ra nhìn trộm một cái, rồi cười ý vị lùi vào: 

Quả nhiên mà. 

Chỉ cần tiên sinh và phu nhân cùng nhau ăn cơm, hắn liền ăn rất vui vẻ. 

“Cuối tuần này có tiệc mừng thọ của Trịnh gia, em đi cùng tôi.” 

Phó Cảnh Thời chủ động phá vỡ sự im lặng. 

Giọng điệu không tính là tốt, nhưng cũng tuyệt đối không có sự lạnh nhạt như trước. 

Việc cùng nhau tham dự các buổi tiệc cần thiết đã được viết trong điều khoản hiệp nghị, Dụ Ninh không có ý kiến. 

“Ừm.” Cô gật gật đầu, tiện thể nhớ ra: “Trường A có tổ chức lễ kỷ niệm, có gửi lời mời cho anh không?” 

Phó Cảnh Thời không thể không thừa nhận, mấy lần đối thoại với Dụ Ninh hắn đều có sự không quen rất nhỏ. 

Không phải do hắn ghét Dụ Ninh, Dụ Ninh trong mắt hắn không khác gì cấp dưới phản bội. Mà là cách nói chuyện của Dụ Ninh luôn có một loại tùy tính tự nhiên hồn nhiên, dường như mối quan hệ của cô với mình đã thân thuộc từ lúc nào không hay, rõ ràng không cố tình thân cận, nhưng lại như đã ở cùng nhau lâu ngày mà trở nên bình đạm. 

Thấm vào lòng người một cách lặng lẽ và thành thói quen. 

Nhưng ngoại trừ ông nội, rất ít người có thể nói chuyện với hắn với thái độ như vậy. 

Phó Cảnh Thời: “Có gửi.” 

Dụ Ninh: “Anh tính đi không?” 

Phó Cảnh Thời định nói không đi, ánh mắt lại nhìn về phía Dụ Ninh. 

Cô đang chăm chú nhìn hắn. 

Sau khi đồng ý đi tiệc mừng thọ, liền đưa ra lễ kỷ niệm trường, đây là sự trao đổi sao? 

Nhưng tại sao? 

Phó Cảnh Thời: “Có rảnh thì đi.” 

Dụ Ninh lại hỏi: “Có thể mang theo người nhà không?” 

... Mang theo người nhà? 

Hóa ra là cô muốn đi lễ kỷ niệm trường, và đi cùng hắn? 

Trên mặt Dụ Ninh có một sự mong đợi rõ ràng. 

Phó Cảnh Thời cầm ly nước uống một ngụm, nước đôi trả lời: “Ừm.” 

Dụ Ninh vui vẻ cong cong mắt. 

Cô vốn dĩ đã muốn đi lễ kỷ niệm trường để chơi, có cơ hội này sao có thể bỏ lỡ. 

Nếu Phó Cảnh Thời không đi được, cô cũng tiện nói rõ với Dụ Ngạn, sau đó nhân tiện cọ danh ngạch người nhà của Dụ Ngạn mà đi. 

Ăn uống no đủ. 

Dụ Ninh định đi tắm, đi ngang qua phòng khách thấy mấy cái túi vẫn chưa được dọn dẹp xong, chợt nhớ đến chiếc cà vạt kia. 

“Phó Cảnh Thời.” 

Dụ Ninh gọi cả tên lẫn họ, không một chút sợ hãi vẻ mặt của hắn. 

Phó Cảnh Thời dừng bước lại, một chiếc hộp đóng gói màu xanh đen hình chữ nhật được đưa đến trước mặt hắn. 

Cúi mắt, có thể đối diện với đôi mắt hoa đào hơi híp lại của Dụ Ninh, vẻ mặt cười như không cười, ôn hòa. Vết nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái cô rõ ràng in sâu vào đáy mắt hắn. 

Ngón trỏ của Phó Cảnh Thời đang buông bên người khẽ run lên. 

“Quà tạ lễ.” Dụ Ninh nói. 

Phó Cảnh Thời dừng lại, lặp lại lời cô: “Quà tạ lễ?” 

Dụ Ninh khẳng định gật đầu. 

— Phó Cảnh Thời tối nay không những không chất vấn cô quẹt thẻ, ngược lại còn mang đến một bữa tiệc thị giác, so với việc xin lỗi vì quẹt nhầm thẻ, chiếc cà vạt này đương nhiên càng có thể coi là quà tạ lễ. 

Cô nhét đồ vật vào lòng hắn. 

Phó Cảnh Thời cũng đưa tay ra. 

Động tác của hai người vừa vặn va chạm. 

“Tê.” Dụ Ninh khẽ kêu một tiếng. 

Phó Cảnh Thời một tay cầm chắc hộp, một tay bắt lấy cổ tay cô, đưa lên trên, dưới ánh đèn mà đánh giá. 

“Không sao.” 

Dụ Ninh có chút ngượng ngùng: “Chắc là hạt đá trên móng tay bị chạm vào rơi ra.” 

Thật ra không đau, chỉ là cảm giác vật trên móng tay bị chạm rơi ra khiến cô phản xạ có điều kiện kêu lên, rất nhanh lại ngừng. 

Bộ dạng này, không nghi ngờ gì là đã phóng đại sự làm quá của cô. 

Thật là mất mặt. 

Lần sau không làm ở tiệm đó nữa, một chút cũng không chắc chắn. 

Phó Cảnh Thời buông tay cô ra: “Xin lỗi.” 

Bộ móng tay màu xanh nhạt làm nổi bật ngón tay cô thon dài, mịn màng. 

Dấu vết bị chạm rơi trên ngón giữa đặc biệt rõ ràng, điểm lõm nhỏ này phá hủy sự thẩm mỹ tổng thể, giống như một vết sẹo nhỏ. 

Dụ Ninh: Thấy không, phản diện xin lỗi tôi, tôi thống trị thế giới này chỉ là vấn đề thời gian. 

Hệ thống: [Không, tôi cảm thấy là vấn đề bỏ bê công việc.] 

Dụ Ninh: . 

Dụ Ninh nói tiếng “Ngủ ngon”, quay người vội vã lên lầu, dùng hành động thực tế để kết thúc sự lúng túng này. 

Hộp quà đựng chiếc cà vạt. 

Màu đỏ rượu. Không hợp với phong cách của hắn lắm. 

Phó Cảnh Thời nhìn bóng lưng cô. 

Ánh mắt dời đi. 

Lại quay trở lại chỗ cũ. 

... Cố tình lại là cà vạt. 

Phó Cảnh Thời bình tĩnh khép hộp lại, lên lầu đi vòng qua thư phòng. 

Nửa tiếng sau. 

Bùi Hạo Hiên đang ở tầng hai, nhận được tin nhắn từ cấp trên, hắn bật dậy từ trên giường. 

Nhấp vào xem - 

“... À? Kim cương hồng?” 

Bùi Hạo Hiên tưởng có chuyện khẩn cấp gì trong công việc, kết quả lại là bảo hắn không cần lịch trình, mang một viên kim cương hồng đã đặt trước về. 

Khoan đã. 

Kim cương hồng, là muốn tặng cho phụ nữ phải không? 

Bùi Hạo Hiên hồi tưởng lại những người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Phó tổng, đếm đi đếm lại chỉ có một mình phu nhân. 

Nhưng mà... 

Mấy ngày trước ngài còn bảo tôi đi điều tra chuyện của phu nhân và Quý Giác, bây giờ liền bắt đầu mua kim cương hồng tặng phu nhân sao?

Bình Luận (0)
Comment