Sau Khi Cùng Lão Đại Ẩn Hôn Tôi Buông Xuôi

Chương 55

Khi còn đi học, những màn trình diễn của Lục Nghiên đã được đưa vào lớp, được giáo viên coi là diễn viên có linh khí và tài năng nhất trong thế hệ mới. 

Thầy giáo cũng từng nói: "Các em đừng cố gắng sao chép Lục Nghiên, cậu ấy là diễn viên thiên phú được ông trời ban cho. Những kinh nghiệm thực tế cậu ấy mang lại không nhiều. Điều quan trọng nhất là các em phải không ngừng luyện tập, cảm nhận, làm đâu chắc đó." 

Sau khi quay xong "Đồng Sinh", Lục Nghiên tuyên bố giải nghệ trên lễ trao giải, nói rằng đã hoàn thành tâm nguyện, từ nay về sau sẽ lui về hậu trường. Đêm đó, biết bao người đã mất ngủ. Dù Sở Khinh Vận không phải fan, nhưng cô cũng rất cảm kích sự "ngông cuồng" của anh. 

... Rồi sau đó Lục Nghiên bị khui ra là về để kế thừa gia tài khổng lồ. 

Vân Trì Giải Trí, một thế lực lớn trong giới. Họ đã lăng-xê vô số ngôi sao, tài lực hùng hậu. 

Cho đến hôm nay, fan của Lục Nghiên vẫn là một trong những nhóm cao quý nhất trong giới giải trí: ra mắt đã nổi tiếng, diễn xuất và danh tiếng đều đạt đỉnh, bộ phim "Đồng Sinh" của anh có thể "g**t ch*t" vô số phim cùng thời; dù giải nghệ cũng trở về làm tổng tài. 

Cuộc đời của anh là một huyền thoại không ai có thể sánh bằng. 

Sở Khinh Vận: "Tôi nhớ cô nói Lục Nghiên sẽ dạy tôi diễn xuất đúng không?" 

Hệ thống ngoài lề: "Đúng vậy. Hắn sẽ yêu cô và đối xử với cô một cách tận tình." 

Mặt Sở Khinh Vận đỏ lên, hỏi: "Lục Tri Tri khi nào sẽ tìm tôi?" 

Hệ thống ngoài lề: "Bây giờ." 

Sở Khinh Vận: "?" 

Sở Khinh Vận: "Tôi có bỏ sót gì không? Tôi đâu có tiếp xúc với cô ấy." 

Hệ thống ngoài lề: "Cốt truyện đã nhiều lần bị lệch, tạo ra hiệu ứng cánh bướm." 

— Làm sao có thể! 

Dù Vân Trì Giải Trí không mạnh bằng Giang gia và Quý gia, nhưng danh tiếng và tài năng của Lục Nghiên cũng có thể mang lại cho cô những lợi ích không lường được. 

Sở Khinh Vận: "Lục Tri Tri sẽ đi đâu tiếp theo?" 

Hệ thống ngoài lề: "Cần 100 điểm tích phân." 

Sở Khinh Vận: "…Tôi chỉ cần biết sự kiện quan trọng tiếp theo cô ấy sẽ đến thôi. Một cái là đủ rồi." 

Hệ thống ngoài lề: "Cần 15 điểm tích phân." 

Cô chỉ còn tổng cộng 16 điểm. 

Sở Khinh Vận cắn răng: "Đổi!" 

Hệ thống ngoài lề: "Xin chờ một chút." 

"Nhân vật Lục Tri Tri, tuần sau sẽ đến tiệc mừng thọ Trịnh gia." 

— Tiệc mừng thọ Trịnh gia! 

Đoạn này cô nhớ rõ! Dụ Ninh và Phó Cảnh Thời sẽ cùng tham dự, còn Quý Giác sẽ đưa cô đi. Oan gia ngõ hẹp, "lửa" sẽ b*n r* khắp nơi. Dụ Ninh vì Quý Giác mà mất hết thể diện tại buổi tiệc. 

Sở Khinh Vận yên tâm, an phận chờ Quý Giác đưa mình đến buổi tiệc. 

Mãi đến trước ngày tiệc mừng thọ, Sở Khinh Vận vẫn chưa nhận được lễ phục và giày của Quý Giác. Lúc này, cô mới phát hiện Quý Giác lại muốn đưa con gái của một gia tộc nhỏ khác đi. 

"???" 

Sở Khinh Vận cảm thấy bị phản bội nặng nề, chặn Quý Giác lại chất vấn: "Anh phải đưa tôi đi!" 

Quý Giác nhìn cô: "Cái gì?" 

Sở Khinh Vận bỗng cảm thấy sợ hãi, khí thế yếu đi: "Tôi nói là... anh vốn dĩ phải đưa tôi đi." 

Quý Giác lộ vẻ khó xử: "Anh vốn định đưa em đi, nhưng ba yêu cầu anh đi cùng con gái nhà họ Lý." 

— Không thể nào là như vậy được. Trong cốt truyện, cha Quý Giác không hề yêu cầu thế. 

Sở Khinh Vận hoài nghi nhìn Quý Giác, cố tìm ra sơ hở trên gương mặt anh, nhưng chỉ thấy sự bất lực và tiếc nuối. 

— Có lẽ... đây cũng là hiệu ứng cánh bướm? 

Sở Khinh Vận bắt đầu bịa chuyện: "Nhưng anh nhất định phải đưa tôi đi, vì sẽ có chuyện xảy ra ở buổi tiệc." 

"Ồ?" Quý Giác hỏi: "Chuyện gì?" 

Sở Khinh Vận chớp mắt: "Cái này, bây giờ tôi chưa thể nói cho anh biết. Nhưng anh đưa tôi đi, sẽ có thêm một lớp bảo hiểm." 

Khóe miệng Quý Giác hơi cong lên. 

Mấy ngày nay, Sở Khinh Vận cố ý hay vô tình đều nói cho anh không ít chuyện trong tương lai, và chúng đều đúng. Nhưng trong tiệc mừng thọ lại không có chuyện gì lớn xảy ra. Hay là... cô ta lại muốn đối phó Dụ Ninh? 

Sở dĩ Quý Giác chịu giả vờ hòa thuận với Sở Khinh Vận là vì sợ cô ta "chó cùng rứt giậu", đầu quân cho Phó Cảnh Thời, nên tạm thời dùng vẻ ngoài để ổn định cô ta. 

"Được rồi." Quý Giác thở dài, như thể đã đưa ra một quyết định khó khăn: "Anh sẽ đi nói chuyện với ba." 

Sở Khinh Vận ôm lấy cánh tay anh: "Anh là người tốt nhất!" 

— Anh muốn biết, rốt cuộc Sở Khinh Vận đang làm chuyện xấu gì. Nếu thật sự không thể kiểm soát, thì hủy diệt cô ta trước cũng được. 

"Điểm thiện cảm của Quý Giác có tăng không?" Sở Khinh Vận vui vẻ hỏi. 

Hệ thống ngoài lề: "Nam chính Quý Giác, thiện cảm âm 10." 

Sở Khinh Vận: "?" 

— Âm 10?? 

— Là số âm sao?! 

Cái gọi là "cho mượn người" của Phó Cảnh Thời không phải là cử người đến Dụ Ninh đăng ký trực tiếp. Vì vậy, Dụ Ninh cho rằng hắn đã đổi ý sau một đêm. 

Vài ngày sau, thông tin đầy đủ được gửi đến tay Dụ Ninh. Thậm chí còn ghi rõ tên người đàn ông là Vệ Thành Tân, cùng thời gian và địa điểm cố định gặp gỡ Phạm Uyển Xu. 

Hệ thống cất giọng u ám, cố tình dọa dẫm: "Bây giờ cô nhận ra rồi chứ, vai phản diện chính là vai phản diện." 

Dụ Ninh: "Dạo này cậu xem nhiều truyện kinh dị đúng không?" 

Hệ thống than thở: "Những vai phản diện tôi từng thấy còn nhiều hơn cả cơm cô đã ăn." 

Dụ Ninh: "Vậy kể cho tôi nghe chuyện phía sau của hắn xem." 

Hệ thống: "..." 

Hệ thống: "Hệ thống mà cô đang gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau." 

Dựa trên tài liệu, Phạm Uyển Xu sẽ gặp Vệ Thành Tân tại "địa điểm cũ" vào chiều nay. 

Dụ Ninh suy nghĩ một chút, bỏ Dụ Vĩ Trung ra khỏi danh sách đen, chủ động gọi điện thoại, một việc hiếm có trong ngàn năm: 

"Quán cà phê Ngộ Mộng, một giờ chiều. Quá giờ không chờ." 

Nói xong, cô cúp máy ngay. 

Dụ Vĩ Trung vừa định nói "Mày còn biết gọi điện thoại cho tao à", thì phát hiện cuộc gọi đã bị ngắt. 

Gọi lại thì bị Dụ Ninh chặn! 

Dụ Ninh lại gọi cho Dụ Ngạn: "Chiều nay rảnh không?" 

Dụ Ngạn vừa kết thúc buổi dạy kèm: "Có chuyện gì?" 

Dụ Ninh: "Xem kịch." 

Dụ Ngạn đưa bài tập đã in ra cho học sinh, bảo cậu làm, rồi không tự chủ nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc hơn: "Chuyện gì? Ai chọc chị, nói rõ ra xem." 

Dụ Ninh không hiểu sao suy nghĩ của cậu ta lại chuyển sang việc cô bị người khác chọc. Nhưng nếu nói ra quá rõ ràng thì mất hay. 

"Tôi hẹn Dụ Vĩ Trung, nói vài chuyện." Cô nói một cách ngắn gọn. 

"Chậc." Dụ Ngạn khó chịu, suýt thốt ra điều gì đó rồi kìm lại: "Chị định nói cho hắn chuyện của Phạm Uyển Xu à? Tôi đã bảo chị là cách này không ổn, đừng làm chuyện ngu ngốc." 

Ngay sau đó, cậu ta hỏi: "Mấy giờ, ở đâu?" 

Dụ Ninh: "À." 

— Cậu đúng là một thằng em trai tốt.

12 giờ 30 phút. 

Quán cà phê Ngộ Mộng. 

Dụ Vĩ Trung đã đến từ sớm, lòng nóng như lửa đốt. Điều này thể hiện rõ qua hành động liên tục xem đồng hồ của ông ta. 

Trong vỏn vẹn ba phút, Dụ Vĩ Trung đã nhìn đồng hồ năm lần, ba lần cầm tách cà phê nóng vừa bưng lên rồi lại đặt xuống một cách gượng gạo, và một lần điều chỉnh tư thế ngồi. 

Đó là kết luận của Dụ Ngạn, người cũng đến sớm tương tự, và quan sát được trong ba phút nóng ruột y hệt. 

Dụ Ngạn không kìm được, gọi điện cho Dụ Ninh: "Cậhij đang trên đường rồi chứ? Sao vẫn chưa đến?" 

Dụ Ninh đang thong thả dạo bước trong phòng thay đồ, trả lời một cách chân thật: "Vẫn chưa ra khỏi nhà." 

"???" 

Dụ Ngạn kinh hãi: "Đã 12 giờ rưỡi rồi, chị còn chưa đi?" 

"Thời gian vẫn đủ mà." 

Giọng Dụ Ninh vẫn bình tĩnh và thản nhiên không lay chuyển: "Ngược lại là cậu, sao lại đi sớm thế?" 

Rõ ràng lúc trước còn tỏ vẻ không đồng tình, vậy mà khi có địa chỉ lại chạy nhanh hơn ai hết. 

Dụ Ngạn nghẹn họng, chết vẫn cãi: "Kệ tôi, tôi đi chơi loanh quanh thôi." 

Dụ Ninh nhận ra sự lo lắng mơ hồ trong lời nói của hắn, hỏi: "Dụ Vĩ Trung cũng đến rồi à?" 

"Ừ." 

Dụ Ninh: "Vậy cậu xem bây giờ ông ta có đang sốt ruột, như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên không?" 

Dụ Ngạn liếc nhìn Dụ Vĩ Trung: "Đúng thật." 

Dụ Ninh cười: "Thú vị chứ?" 

Hành động đi đi lại lại của Dụ Ngạn bỗng dừng lại, cậu không kìm được lại nhìn về phía Dụ Vĩ Trung. 

Lần này cảm giác hoàn toàn khác. 

Lúc nãy, cậu cũng sốt ruột theo Dụ Vĩ Trung, cảm xúc vì sự chán ghét và lo lắng cứ thế dâng lên đến đỉnh điểm. Nhưng sau khi nghe Dụ Ninh nói, cậu như được tiêm một liều thuốc trấn tĩnh. 

Không còn sốt ruột nữa, ngược lại còn có tâm trạng thảnh thơi xem trò hề của Dụ Vĩ Trung. 

"... Cũng có chút thú vị." Dụ Ngạn khẽ nói. 

Đến sớm cũng không có gì xấu. Cậu còn được thấy vẻ mặt tức muốn hộc máu của Dụ Vĩ Trung sau bao năm. Cái vẻ giận dữ, lo lắng và bồn chồn trước một điều không rõ, khiến mồ hôi lạnh của ông ta cũng túa ra. 

— Hì hì, cho chết đi! 

Dụ Ngạn tuyệt đối không thừa nhận mình có ý nghĩ trẻ con như vậy. Cânu chỉ đắc ý nói với Dụ Ninh: "Ai bảo chị không đến sớm, bỏ lỡ một cảnh tượng thú vị như thế." 

Dụ Ninh: "Vậy cậu xem hộ tôi, lát nữa kể lại cho tôi nghe." 

"Mơ đi." Dụ Ngạn hừ nhẹ một tiếng, cúp điện thoại. 

Tiện tay chụp hai tấm ảnh Dụ Vĩ Trung đang vò đầu bứt tóc rồi gửi cho Dụ Ninh. 

Hệ thống chậm rãi mở lời: "Cậu ta thật sự..." 

Dụ Ninh: "Đáng yêu." 

Hệ thống: "..." 

Hệ thống mở mấy video về thú cưng đáng yêu đã lưu từ lâu ra xem đi xem lại, bao gồm cả video huấn luyện chó con. Tiện thể còn quan tâm đến một câu hỏi đáp trên mạng: "Cuối cùng là tsundere (kiểu ngoài lạnh trong nóng) hay là miệng cứng cãi chày cãi cối?" 

... 

Một giờ chiều. 

Dụ Ninh xuất hiện đúng giờ ở cửa quán cà phê. 

Dụ Ngạn ngồi ở quán đối diện ăn kem, vừa có thể thu hết trò hề của Dụ Vĩ Trung vào mắt, lại vừa tránh được cái nắng gắt của mùa hè. 

Trước mặt cậu ta có một cô gái đang đứng. Hai người nói vài câu, cậu lắc đầu. 

Dụ Ngạn lập tức thấy Dụ Ninh, đứng dậy đi về phía cô: "Chị đúng là không chịu đến sớm một phút nào." 

Dụ Ninh cười nhạo, đầy ẩn ý: "Ồ." 

Rõ ràng là cô đã nhìn thấy cảnh vừa rồi. 

Dụ Ngạn bỗng chốc bối rối, hung hăng hỏi lại: "Không được đến gần như bình thường à?" 

Chuyện này, cho dù Dụ Vĩ Trung có nhìn thấy thì Dụ Ngạn cũng chẳng thay đổi sắc mặt. Nhưng cố tình là Dụ Ninh, sự xấu hổ bỗng tăng lên gấp bội, cứ như bị bắt gặp hẹn hò sớm, cảm giác thật phức tạp và ngượng ngùng. 

Dụ Ninh bình thản: "Đúng là hiếm thấy thật. Về sau xem nhiều, nói không chừng sẽ không ngạc nhiên nữa." 

Dụ Ngạn: "..." 

"Bị nắm thóp chặt chẽ rồi, tiểu đệ ơi." Hệ thống cảm thán. 

Sự kiên nhẫn của Dụ Vĩ Trung đã đến giới hạn. Nếu không phải kiêng nể Dụ Ninh, ông ta đã phủi tay bỏ đi từ lâu. Sống đến tuổi này, không mấy ai dám để ông ta phải chờ đợi như vậy. 

Dụ Ninh bước vào, liếc nhìn vị trí Dụ Vĩ Trung đã chọn. Một góc khuất bên cửa sổ, vị trí kín đáo rất tốt. 

"Mày xem bây giờ là mấy giờ rồi, mày mới..." 

Dụ Vĩ Trung đặt mạnh ly cà phê xuống, muốn mượn đó để tạo ra uy nghiêm, nhưng nói được nửa câu thì khựng lại, chú ý thấy người đi sau Dụ Ninh: "Dụ Ngạn?" 

Sắc mặt Dụ Ngạn khó coi, hắn cau mày nhìn đồng hồ: "Đây không phải vừa đúng một giờ sao? Ông vội đi đầu thai à, giục cái gì mà giục?" 

Dụ Vĩ Trung: "..." 

Dù là con trai ruột, lý do lớn nhất khiến Dụ Vĩ Trung không muốn gặp Dụ Ngạn chính là cái miệng không tha người của cậu ta. Từ khi biết Dụ Ngạn học ngành luật, Dụ Vĩ Trung càng không muốn giao tiếp với cậu ta, mấy lần gọi điện đều bị mắng đến "chảy máu chó", suýt chút nữa lên cơn đau tim. 

Dụ Vĩ Trung cố lờ đi, dồn tầm mắt vào Dụ Ninh, làm bộ làm tịch hắng giọng: "Mày tìm tao đến đây có chuyện gì?" 

Dụ Ninh không thèm để ý. Cô và Dụ Ngạn đang phân chia chỗ ngồi.

Bình Luận (0)
Comment