Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 61

Khi Yến Trường Chu và những người khác hoàn hồn lại thì bọn họ đã không còn ở núi Ngân Vũ nữa. 
 
Pháp bảo truyền tống đã đưa bọn họ đến một nơi ngẫu nhiên cách xa hàng trăm dặm, trùng hợp thay nơi đó là một tòa thành trì của nhân gian. Phàm nhân chung quanh nhìn nhóm tiên trưởng đột ngột xuất hiện, đều cung kính nhường đường. 
 
Vết máu trên trán Yến Trường Chu vẫn còn đó, như đang nhắc nhở vừa rồi bọn họ đã cảm thấy kinh hồn bạt vía đến thế nào. Mấy người thất thần nhìn nhau, tim vẫn còn đập nhanh vì sợ hãi. Nếu không có Phó sư muội, không biết hôm nay bọn họ đã chết trong tà khí hay là chết trong tay ma đầu, đằng nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
 
Nhưng Phó sư muội vì cứu bọn họ mà bị ma đầu bắt đi, nhất thời mọi người đều cảm thấy vô cùng bi thương.
 
Vẻ mặt Yến Trường Chu đau khổ, trong mắt tràn đầy vẻ khó chịu cùng áy náy, y vô cùng hối hận bởi vì lẽ ra y không nên để Phó Yểu Yểu tham gia nhiệm vụ lần này. Nàng thật vất vả mới từ Ma giới trốn ra, mới sống yên ổn vài ngày, nay lại bị ma đầu bắt đi, Yến Trường Chu hận không thể thay thế cho nàng.
 
Y cầm kiếm đứng lên, định rời đi, Liễu sư tỷ đã lập tức kéo y lại: "Trường Chu! Ngươi muốn làm gì?"
 
Yến Trường Chu: "Ta đi cứu nàng ấy." 
 
Mấy vị sư huynh sư tỷ đều nhanh chóng ngăn cản y: "Bách Lý Hưu tu vi cỡ nào, ngươi đây là lấy trứng chọi đá, muốn bỏ mạng vô ích sao! Việc cấp bách nhất bây giờ là báo cáo chuyện này với sư phụ, sư phụ gần đây không phải chuẩn bị động thủ sao? Muốn cứu Phó sư muội, chỉ có thể nhờ cả vào sư phụ.”
 
Yến Trường Chu sao lại không hiểu, vào giờ khắc này y vô cùng thống hận sự yếu kém của bản thân mình
 
Đoàn người ủ rũ trở lại bản doanh, tiên môn sớm đã thông qua pháp bảo truyền âm biết được chuyện lần này bọn họ gặp phải. Núi Ngân Vũ cách bản doanh tiên môn chỉ có mấy trăm dặm, hơn nữa nó cũng thuộc vực Nam Tinh, Bách Lý Hưu lặng lẽ xuất hiện ở đây, phát hiện này làm cho tiên môn cảm thấy kinh hãi không thôi.
 
 Vực Nam Tinh là nơi cuối cùng mà bọn họ giữ được.
 
Nếu như Bách Lý Hưu có thể dễ dàng uy hiếp đến vực Nam Tinh, thì bao nhiêu sự kiên trì cố thủ của bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Trước đây ai cũng không muốn hy sinh quá nhiều, bọn họ vốn định từ từ điều tra nhưng nội ứng truyền đến một tin tức còn nghiêm trọng hơn: Trận pháp nghịch chuyển linh khí nhằm vào tiên môn đã hoàn thành mà mắt trận Bách Lý Hưu một mực tìm kiếm chính là Phó Yểu.
 
Lúc này Phó Yểu đã rơi vào trong tay Bách Lý Hưu, trận pháp nghịch chuyển có thể kích hoạt bất cứ lúc nào, một khi linh khí đảo ngược, cơ nghiệp ngàn vạn năm của Tu Tiên giới sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
 
Bọn họ không thể chờ đợi lâu thêm nữa, một cuộc phản công sắp xảy ra.
 
Sự tồn vong của tiên môn đều phụ thuộc cả vào hành động này, tất cả các môn các phái bắt buộc phải chịu hy sinh.
 

 
Phó Yểu Yểu lại bị Bách Lý Hưu mang về Cửu Hoa đại diện, bị mang về theo còn có Quán Quán đang co đầu rụt cổ.

 
Mặt của Bách Lý Hưu trầm xuống như cũ. Trước có Liên Tâm trận, sau có oán khí, trên người nàng có quá nhiều bí ẩn mà hắn không cách nào khống chế được, loại cảm giác này giống như bị người đùa giỡn, làm cho tâm tình hắn rất khó chịu.
 
Hắn liếc nhìn thấy Quán Quán đang trốn sau lưng Phó Yểu Yểu, càng thêm tức giận: "Cút về đây!"
 
Quán Quán do dự thò cái đầu nhỏ ra, nhìn đại ma đầu toàn thân giống như đang tỏa ra hắc khí, rồi lại nhìn Phó Yểu Yểu đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng cũng nghiến răng, lao vào trong lòng Phó Yểu Yểu, chỉ để lại hai cái đuôi run lẩy bẩy ở bên ngoài.
 
Bách Lý Hưu quả thực bị tiểu súc sinh ăn cây táo rào cây sung này phản bội làm cho tức chết, nở nụ cười, sau đó nói hai tiếng: "Được! Được!"
 
Phó Yểu Yểu nhanh chóng nhét Quán Quán vào bình Càn Khôn trước khi hắn định làm gì đó.
 
Trong đáy mắt Bách Lý Hưu ngập tràn sự phẫn nộ, hắn kéo lê vạt áo đen rộng thùng thình đi tới trước mặt nàng, hắn bỏ qua cảm giác khác thường khó chịu trong cơ thể mỗi lần đối mặt với nàng, gằn từng chữ hỏi nàng: "Oán khí, ở đâu ra?"
 
Ở dưới sát khí mạnh mẽ này dường như đang nhắc nhở nàng, nếu nàng nói sai một chữ, hắn sẽ lập tức giết nàng.
 
Phó Yểu Yểu rũ mắt xuống không nói lời nào.
 
Bách Lý Hưu đợi trong giây lát, kiên nhẫn mất hết, năm ngón tay hắn nắm lấy gò má nhỏ của nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên. Phó Yểu Yểu cảm giác xương cốt sắp bị hắn bóp nát, ánh mắt hắn rất nhanh đã giăng kín một tầng sương mù.
 
Bách Lý Hưu trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, ngữ khí âm trầm: "Ngươi trộm toạ kỵ của bản tôn, ngay cả oán khí cũng dám trộm đi?"
 
Hai hàng nước mắt lăn dài theo hai má Phó Yểu Yểu rơi xuống lòng bàn tay hắn, nàng ấp a ấm úng, nghẹn ngào nói: "Ta không có trộm."
 
Bách Lý Hưu cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ là bản tôn cho ngươi?"
 
Phó Yểu Yểu không nói lời nào, chỉ nhìn hắn mà khóc.
 
Bách Lý Hưu bị tiếng khóc của nàng làm cho tâm phiền ý loạn, một cảm giác  kỳ lạ khó chịu dâng lên, giằng xé trong cơ thể hắn, thân hình đang ngồi xổm của hắn lắc lư một cái, rồi tức giận ném nàng ra xa. Phó Yểu Yểu lại ngã sấp xuống đất, trên mặt lưu lại năm vết hằn trắng như tuyết.
 
Trong điện nhất thời không một tiếng động.
 
Bách Lý Hưu phải mất một lúc mới kìm nén được cảm giác kỳ lạ này. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang quỳ dưới đất, gần như có thể khẳng định nàng chính là thủ phạm đã khiến thân thể hắn trở nên bất thường.
 
Ma giới có vô số độc vật, vậy mà hắn lại bất cẩn rơi vào bẫy của nàng.
 

Nếu sự tồn tại của nàng sẽ làm cho hắn khó chịu, vậy thì giết nàng đi.
 
Chỉ là trước khi giết......
 
Phó Yểu Yểu đột nhiên bị những ngón tay lạnh lẽo nắm lấy gáy.
 
Mặt của Bách Lý Hưu không chút biểu cảm xé toạc chiếc áo trên vai nàng, để lộ làn da trắng nõn nà ra ngoài, cùng đóa hoa nhỏ màu đen trên vai, đóa hoa lẳng lặng nở rộ trên làn da ngọc, mịn màng.
 
Đẹp đến mức khiến hắn chói mắt.
 
Phó Yểu Yểu ý thức được hắn muốn làm cái gì, đưa tay che đi hoa văn do oán khí tạo thành, nghẹn ngào nói: "Đừng..."
 
Đây là thứ duy nhất hắn lưu lại trên người nàng.
 
Bách Lý Hưu nhìn đóa hoa màu đen kia lại bắt đầu thấy đau đầu, hắn không chần chờ nữa, nóng nảy vươn tay ra, muốn thu lại oán khí mà nàng đã đánh cắp từ lúc nào.
 
Hắn cũng không nhớ rõ khi đó mình mang theo tâm tình gì mà lại đem thứ oán khí này vào trong cơ thể nàng, cũng quên đây là lễ vật độc nhất vô nhị hắn tặng nàng, là hắn đã hoàn toàn tách ra một hồn phách thuần khiết nhất từ trong cơ thể ba ngàn oán khí. Nó đã sớm cùng thần hồn Phó Yểu Yểu hợp nhất, trở thành một phần cơ thể của nàng.
 
Trong nháy mắt nàng bị kéo lại, thần hồn Phó Yểu Yểu dường như bị oán khí hòa làm một thể này kéo ra ngoài, nàng đau đến mức hét lên thảm thiết rồi đau đớn ngã xuống đất.
 
Một đạo ánh sáng màu đen nhỏ từ trong cơ thể nàng phát ra, phủ lên lòng bàn tay của Bạch Lý Hưu, đóa hoa nhỏ màu đen trên vai nàng bắt đầu sáng lên.
 
Cùng oán khí bay ra chính là ký ức thần hồn của nàng.
 
Những cảnh tượng xa lạ đột nhiên ập vào trong tâm trí của Bách Lý Hưu.
 
Là biển hoa cỏ mọc, chim oanh bay lượn, hai người nằm cùng một chỗ, chung quanh là những con bướm bay tung tăng.
 
Đó là thế giới của những vì sao và những đêm trăng sáng, họ nắm tay nhau ngồi trên cầu ngắm nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.
 
Đó là một khu rừng rực rỡ trong trẻo, nàng bưng một chén canh nấm mỉm cười đưa cho hắn.
 
Đó là một đêm trăng đỏ ở Ma giới bọn họ dựa sát vào nhau trên một chiếc thuyền mặt trăng, hai người hôn môi, ôm ấp nhau.

 
Những ký ức xa lạ, chẳng mấy ấn tượng đó như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào tâm trí hắn trong nháy mắt, khiến hắn máu me đầm đìa, thương tích đầy mình.
 
Bách Lý Hưu đột ngột rút tay lại, oán khí rút ra bị gián đoạn, trở lại trong cơ thể Phó Yểu Yểu. Hắn lảo đảo hai bước, đầu đau như muốn nứt ra, trong lúc trời đất quay cuồng hắn khuỵu chân xuống đất, phun ra mấy ngụm máu.
 
Phó Yểu Yểu đau đến mức ngất đi, ngoài đại điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ma tướng xông vào: "Tôn thượng! Tiên môn đánh tới!"
 
Bách Lý Hưu từ từ đứng dậy, lau đi vết máu còn vương trên khóe miệng. Liếc mắt nhìn thiếu nữ đang hôn mê, trong đáy mắt hắn hiện lên một nụ cười tàn nhẫn: Chỉ là mê thuật của tiên môn thôi, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ mắc mưu ư?
 
Mặt hắn không chút thay đổi túm lấy Phó Yểu Yểu, thân hình chợt lóe lên, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trên đài cao ở chính giữa đài Tiên Thí.
 
Giữa không trung phía trước, người trong tiên môn trùng trùng điệp điệp đã vây quanh nơi này chật như nem, các ma tướng mỗi người dẫn một đội ma vệ tinh nhuệ, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào. Đại chiến sắp xảy ra.
 
Bách Lý Hưu túm lấy Phó Yểu Yểu xuất hiện ở trên đài cao, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
 
Tiên môn đã sớm nhìn thấy trận pháp kỳ lạ phát ra ánh sáng đỏ nhạt bên kia, đáng tiếc trên trận pháp có kết giới do Bách Lý Hưu thiết lập, trước khi bọn họ có thời gian để phá vỡ, thì bị bọn đã phải đối mặt với đám ma tu. Hôm nay bọn họ tới đây là để phá trận, bằng bất cứ giá nào cũng phải phá trận pháp nghịch chuyển.
 
Với tư cách là mắt trận, Phó Yểu tự nhiên tác động đến tinh thần của mọi người.
 
Người đứng đầu tiên môn lập tức nói: "Bách Lý Hưu! Ngươi đừng có mà làm hành động nghịch thiên như vậy! Nếu không ngươi sẽ bị trời phạt!" 
 
Bách Lý Hưu ném Phó Yểu Yểu bên cạnh trận pháp, nhưng không lập tức ném nàng ngay vào trong trận pháp. Trong trận pháp, hắn thưởng thức thần sắc căng thẳng từ xung quanh, hắn điên cuồng cười to: "Cho dù trời phạt, bản tôn cũng muốn các ngươi, muốn cái Tam giới này chôn cùng ta!"
 
Người trong tiên môn vô cùng phẫn nộ: "Năm đó tất cả người trong Tiên môn tham dự Bách Xuyên Quy trở về đều bị ngươi tru sát, xem như ngươi đã báo được đại thù, chúng ta cũng không biết, tại sao ngươi gây khó dễ chúng ta!"
 
Bách Lý Hưu điên cuồng cười: "Vậy thì sao? Bản tôn muốn giết, các ngươi đều phải chết."
 
Bọn họ nhất định phải chiến đấu với một kẻ điên không nói đạo lý này.
 
Chỉ có giết chóc để ngăn chặn giết chóc.
 
Không biết là ai đã động thủ trước, trong nháy mắt, sắc trời tối sầm, tiên ma đại loạn, Cửu Hoa tiên cung sớm đã bị ngập trong máu tươi, lại một lần nữa trở thành chiến trường chém giết. Tất cả mọi người đều hiểu, trận chiến này quyết định sự tồn vong của tiên môn. Nếu không ngăn cản Bách Lý Hưu, hiện tại không chết, tương lai cũng sẽ chết, thậm chí còn chết thảm hơn.
 
Bọn họ không cách nào tưởng tượng được Tu tiên giới sẽ thảm hại cỡ nào khi linh khí cạn kiệt, bọn họ càng không cách nào tiếp nhận một thế giới không còn một chút linh khí nào nữa.
 
Tiên môn tồn tại ngàn vạn năm sớm đã mục nát từ gốc, lòng người ly tán, rốt cục vào giờ phút này thật sự bị vặn thành một sợi dây thừng.
 
Trong lúc giao chiến kịch liệt, Phó Yểu Yểu từ từ tỉnh lại.
 
Bởi vì kết giới trên trận pháp nghịch chuyển, chiến hỏa vẫn chưa lan đến đài cao này. Thần hồn vẫn còn đau nhức dữ dội, nàng ôm đầu chậm rãi đứng lên, chăm chú nhìn lại ra xa, gan tủy tan rã, thi thể nằm khắp nơi.

 
Nàng nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc. Yến Trường Chu, Khương Sơ, sư huynh sư tỷ của Thanh Miểu tông, y tu của Huyền Y tông đã chăm sóc nàng. Mỗi người bọn họ đều chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình, mà kẻ thù của bọn họ lại là người nàng yêu nhất trên đời này, là nhân vật phản diện mà thế nhân muốn tiêu diệt.
 
Ngay từ đầu nàng muốn bảo vệ mọi người nhưng hôm nay nàng cái gì cũng không bảo vệ được.
 
Nàng chỉ là một phàm nhân vô dụng, không bảo vệ được chúng sinh, cũng không bảo vệ được người nàng yêu.
 
Một thân ảnh âm u lặng lẽ xuất hiện sau lưng nàng.
 
Phó Yểu Yểu nhận thấy được nguy hiểm, đột nhiên xoay người, bất ngờ không kịp đề phòng khi đối mặt với một gương mặt tràn ngập điên cuồng, đầy hận ý gần trong gang tấc.
 
Là Trì Trúc.
 
Hắn ta là người luyện chế trận pháp thì đương nhiên có thể dễ dàng đi tới gần kết giới.
 
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Trì Trúc lộ ra một nụ cười nham hiểm.
 
Hắn ta vươn tay, đẩy nàng ra sau một cách thô bạo.
 
Phó Yểu Yểu thần hồn bất ổn, tu vi bị áp chế, giống như một con bướm gãy cánh ngã vào trong trận.
 
Trong phút chốc, thiên địa biến sắc, cát đá bay đầy trời, hồng quang xuyên thấu trời, xuyên thủng tầng mây thẳng lên trời, vào lúc này tất cả người tiên môn đều cảm nhận được linh khí giữa thiên địa đang nhanh chóng mất đi.
 
Bách Lý Hưu quay đầu lại.
 
Ngoài Trì Trúc đang cười đến nỗi mụ người ra thì trên đài cao không còn bất cứ ai.
 
Không biết là ai điên cuồng hét lên: "Phá trận! Phá trận!" 
 
Tất cả người trong tiên môn đã sớm chuẩn bị sẵn đồng loạt nhắm đến trận pháp đang điên cuồng nuốt linh khí thiên địa kia, năng lượng oanh thiên diệt địa hướng tới đài cao.
 
Bách Lý Hưu nhìn chằm chằm chùm hồng quang còn nồng đậm hơn cả hận ý trong lòng hắn, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đang biến mất khỏi thân thể hắn giống rơi vào lưu sa.
 
Một sự hoảng loạn chưa từng có bao trùm lấy hắn.
 
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sợ hãi là như thế nào nhưng hắn lại không biết vì sao.
 
Một bóng người lóe lên trong không trung, trước khi năng lượng kh ủng bố do trận pháp của tiên môn bị hủy hạ xuống đài cao, Bách Lý Hưu đã nhảy vào trong trận pháp.

 


Bình Luận (0)
Comment