Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 83

Phó Yểu Yểu trông thấy vài quỷ tướng khiêng rương khá quen mắt, hôm nay người nào người nấy đều ăn mặc vui mừng, khiêng hòm sính lễ đỏ, nhìn chẳng giống những ma đầu hung danh hiển hách của Ma giới gì cả. Chẳng mấy chốc sính lễ đã được chất đầy viện nhỏ, quả thực là không có chỗ để đặt chân.
 
Đám người vây xem thấy thế vô cùng hâm mộ. Phó Yểu Yểu vén làn váy leo lên một chiếc rương, mặt mày hớn hở bắt chuyện với mọi người: "Hôm nay ta vui nên đã chuẩn bị một chút bạc vụn, ai đến xem cũng có phần!"
 
Mọi người ùa tới, làm ầm ĩ một lúc lâu, đến khi ai ai cũng nhận được tiền lì xì, bọn họ mới bắt đầu giải tán.
 
Phó Yểu Yểu đóng cửa viện lại, xoa hai bàn tay nhỏ vào nhau với vẻ mặt vô cùng mong chờ, nàng bắt đầu mở rương sính lễ. Nàng mở hết rương này đến rương khác, cứ như đang mở hàng chuyển phát nhanh, chẳng mấy chốc không gian tùy thân vốn trống rỗng của nàng trở nên dồi dào, phong phú hơn.
 
Khương Sơ bên cạnh vừa mở một cái rương ra, đột nhiên kêu một tiếng. Phó Yểu Yểu bước tới nhìn thử, hóa ra bên trong rương có chứa một bộ hỉ phục đỏ rực rỡ.
 
Bây giờ, hiểu biết của Khương Sơ đã rộng rãi hơn, nàng ấy nâng bộ hỷ phục lên đánh giá một lát: "Là the mỏng Vân Phượng! Lần trước ta đi tham gia Tiên Thí, cũng chỉ thấy có mình Tiêu Dao cung chủ của vực Nam Liễu dùng the mỏng Vân Phượng chế thành đai lưng! Yểu Yểu à, ấy vậy mà Bách Lý Hưu lại dùng toàn the mỏng Vân Phượng để làm cho muội hẳn một bộ giá y! Định mệnh, muội nhìn đường thêu thủ công này xem, cảm giác này đúng là trên cả tuyệt vời!"
 
Bộ hỷ phục bằng the mỏng kia nhẹ như không, bộ hỷ phục như đang phát sáng, lúc ẩn lúc hiện. Phó Yểu Yểu nhìn nó mà có cảm giác con tim đập rộn ràng, nàng chỉ hận không thể mặc nó lên người ngay bây giờ.
 
Không được! Phải nhịn xuống! Tân phòng phải để đêm kết hôn mới được ngủ, giá y cũng phải đợi đến đúng ngày ấy mới được mặc!
 
Hết chờ lại đợi, cuối cùng nàng cũng đợi được đến đêm trước ngày đại hôn. Đêm đó, Phó Yểu Yểu hồi hộp đến mức không ngủ được, nàng bèn thức ngắm trăng. Trời tối người yên, mấy người Khương Sơ và Từ đại thẩm từ xa đến đều đã ngủ cả rồi. Phó Yểu Yểu ôm Quán Quán ngồi ở ngưỡng cửa, lén truyền linh lực vào lòng bàn tay.
 
Liên Tâm trận hơi sáng lên, chẳng mấy chốc giọng nói của Bách Lý Hưu đã truyền đến: "Tại sao nàng còn chưa ngủ?"
 

Trái tim của Phó Yểu Yểu bỗng đập rộn ràng như con nai vàng ngơ ngác: "Ta ngủ không được." Nàng tựa trán vào khung cửa nhỏ giọng oán giận: "Sao đêm nay dài thế, mãi mà chưa đến bình minh!"
 
Người ở đầu bên kia khẽ bật cười thành tiếng.
 
Một làn gió thoảng qua trước viện, dường như Phó Yểu Yểu cảm nhận được điều gì đó, nàng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bóng người xuất hiện trước mắt mình. Con nai ngơ ngác trong lồ ng ngực nàng suýt chút nữa xông ra ngoài.
 
Bách Lý Hưu túm lấy Quán Quán đang ngửa bụng ngủ say sưa trong lòng nàng ném qua một bên, sau đó vươn tay kéo nàng dậy. Phó Yểu Yểu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, sau đó không nén được nỗi hưng phấn trong người, cất tiếng hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
 
Bách Lý Hưu không trả lời, chỉ ôm lấy nàng thi triển pháp thuật súc địa thành tốn. Ánh sáng xung quanh thay đổi liên tục, lúc hắn dừng lại, Phó Yểu Yểu nhìn thấy một vùng biển rộng bao la, vô bờ. Nước biển ở đây chẳng có màu xanh lam như bình thường mà lại có màu xanh của ngọc phỉ thúy. Trên bầu trời đêm có muôn ngàn vì sao lấp lánh, dưới mặt biển là từng làn sóng cũng lấp lánh không kém, mọi thứ đều lấp lánh như những viên kim cương.
 
Nơi bọn họ đang đứng là đỉnh núi cao nhất xung quanh đó, Bách Lý Hưu giơ tay ra một chiêu, một chiếc ghế tựa bập bênh bỗng xuất hiện ở ngay cạnh họ. Hắn ôm nàng nằm trên đó, tìm một tư thế thoải mái, khẽ nói: "Đây là Thiên Tâm Hải."
 
Sau khi chưởng môn của Thiên Tâm Hải là Vân Như Khinh bị phế bỏ tu vi và trục xuất ra khỏi tiên môn, Thiên Tâm Hải rơi vào cảnh cây đổ bầy khỉ tan, ai đi đường nấy. Bởi vì sợ Bách Lý Hưu nổi giận nên những tu sĩ khác cũng không dám trở lại nơi này. Cứ thế Thiên Tâm Hải và Cửu Hoa tiên cung dần dần biến thành nơi không chủ.
 
Chiếc ghế tựa bập bênh khẽ đung đưa, trước đó Phó Yểu Yểu còn thấy hồi hộp đến mức không ngủ nổi, lúc này nằm trong lồ ng ngực của hắn, nàng bỗng cảm thấy buồn ngủ vô cùng: "Nơi này đẹp quá, ta ngủ một lát. Khi nào mặt trời mọc, chàng nhớ đánh thức ta đấy."
 
Bách Lý Hưu hôn l3n đỉnh đầu nàng một cái đáp: "Được."
 
Phó Yểu Yểu thoải mái ngủ thiếp đi nhưng nàng không có cơ hội được ngắm cảnh mặt trời mọc ở Thiên Tâm Hải. Bởi vì đợi đến khi nàng bị Uyển Hà đánh thức thì đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường mặt trăng ở trong phòng.

 
Trời còn chưa sáng, đèn đuốc trong phòng sáng trưng, tân nương tử bị đánh thức, bắt đầu rửa mặt, thay trang phục.
 
Phó Yểu Yểu nhìn bản thân trong tấm gương sáng rực rỡ, khóe môi cong lên.
 
Trời vừa sáng, Tiểu Mã đi quan sát bên ngoài phấn khởi lao vào phòng reo lên: "Đến rồi đến rồi! Tân lang đã đến cổng thôn rồi!"
 
Khương Sơ vội vàng cài nốt chiếc phượng quan cuối cùng lên trên đầu Phó Yểu Yểu. Rèm châu kéo xuống khiến tầm mắt của nàng bị che mất một nửa. Khi tiếng chiêng trống rộn rã đến gần, Phó Yểu Yểu được đỡ ra khỏi phòng. Nàng lén ngước mắt nhìn lên thì thấy Bách Lý Hưu mặc hỷ phục màu đỏ tươi đang đứng ở trong viện, tóc bạc kết hợp với hồng y, quả thực khiến nàng kích động muốn chết.
 
Tại sao không thể đưa nhau vào động phòng luôn kia chứ! Phó Yểu Yểu buồn rầu nghĩ.
 
Bách Lý Hưu dịu dàng đón lấy tân nương tử gò má ửng hồng trong tay Khương Sơ, dìu nàng lên kiệu.
 
Sớm đã nghe tin hôm nay có tiên trưởng cưới vợ, người ở xung quanh trăm dặm đều đến chứng kiến sự việc trọng đại hiếm có này. Họ thấy mười dặm hồng trang, kiệu lớn tám người khiêng, lụa đỏ tung bay phấp phới cả một đường từ trấn Phong Vũ đến thành Bạch Thuỷ. Tất cả mọi thứ đều được pháp thuật duy trì, vô cùng đồ sộ.
 
Bên trong Mục Trạch đã có tiếng người huyên náo.
 
Bởi vì Phó Yểu Yểu không có người nhà, Giải Hải Lam đứng ra làm trưởng lão, hắn ta và Mục Trác Nghĩa ngồi ở vị trí trên cao. Bách Lý Hưu đỡ nàng xuống kiệu, bước qua cổng lớn. Cả hai lạy trời đất, bái cao đường xong, quan nam đảm nhiệm việc xướng lễ trong lòng thầm kích động hô to: "Lễ thành! Đưa tân nương vào động phòng!"
 

Phó Yểu Yểu thoáng nhìn về phía Bách Lý Hưu tóc bạc hồng y đứng cạnh, được hắn nắm tay dẫn đi từng bước một.
 
Khắp tam giới, người ta chưa bao giờ bắt gặp cảnh người tiên ma xuất hiện cùng một nơi, ngồi cùng một mâm và cùng uống rượu mừng thế này. Yến Trường Chu nhìn quanh, đã có người tiên ma uống quá nhiều bắt đầu đòi lên đài tỷ thí. Y lắc đầu cười thở dài một tiếng, sau đó ngửa cổ uống cạn rượu trong chén.
 
Các thành viên trong tiên môn do Giải Hải Lam đứng đầu khó lắm mới nắm bắt được cơ hội, âm thầm nghiến răng mắng: Đánh không đánh được, giết cũng không xong. Hôm nay kiểu gì thì kiểu họ cũng phải rót cho tên ma đầu kia mười chén rượu thì mới trút được cơn giận trong lòng!
 
Ngày đại hôn, Bách Lý Hưu cũng không muốn so đo tính toán với bọn họ, ai đến hắn cũng không từ chối, uống cho tất cả những kẻ cả tiên lẫn người "lòng mang ý xấu" say đến mức bất tỉnh nhân sự.
 
Trò ồn ào đó kéo dài cả một ngày, Phó Yểu Yểu sao có thể chờ được, trong lúc ấy nàng phượng quan lén lút chạy ra ngoài chơi với Khương Sơ và Uyển Hà. Mãi đến gần chập tối, nàng mới quay lại phòng ngồi. Lúc Bách Lý Hưu đẩy cửa bước vào, nến hỷ đã cháy được một nửa.
 
Ánh nến lung linh lay động chiếu lên bóng người đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, mọi âm thanh ồn ào như bị đẩy lùi về phía sau.
 
Hắn cầm lấy chiếc ngọc cân trên bàn, đi tới trước người của nàng, chậm rãi vén lớp mành châu xuống, dưới lớp mành châu là một đôi mắt lấp lánh tràn ngập ý cười. Nàng vươn tay ôm lấy hắn, gương mặt xinh đẹp vùi vào bên eo hắn: "Ta mỏi mòn vì chờ đợi chàng rồi đó!"
 
Bách Lý Hưu im lặng mỉm cười, vươn tay tháo phượng quan trên đầu nàng xuống, sau đó tháo các loại ngọc trai và trâm cài tóc, chỉ để lại mái tóc dài mềm mại. Giá y màu đỏ tươi tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, khiến làn da của nàng trông càng thêm căng bóng, mịn màng như ngọc.
 
Phó Yểu Yểu bỗng gọi một tiếng: "Hưu Hưu."
 
Bách Lý Hưu bật cười, khẽ xoa đầu nàng, nói bằng giọng hơi khàn khàn: "Nàng quên bài học lần trước rồi à?"
 
Phó Yểu Yểu ngẩng đầu lên, đáp: "Ta đâu có quên." Lần đầu tiên trong mắt nàng lộ ra loại ánh sáng to gan lớn mật đến vậy: "Ta cố ý gọi thế đấy."
 
Bách Lý Hưu nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó giơ tay đẩy nàng ngã về sau. Hắn đang định cởi áo, Phó Yểu Yểu vội vàng ngăn hắn lại: "Đừng cởi!"
 

Bách Lý Hưu: "?"
 
Lần này giọng điệu của Phó Yểu Yểu xen chút xấu hổ: "Chàng mặc bộ này đẹp lắm..."
 
Hồng y tóc bạc! Khiến con tim nàng nhảy nhót theo đúng nghĩa đen!
 
Bách Lý Hưu không thể hiểu nổi trong cái đầu nhỏ của nàng nghĩ những gì nhưng hắn vẫn làm theo lời nàng, không cởi hỷ phục. Bách Lý Hưu khẽ vung tay lên, nến hỷ trong phòng vụt tắt không một tiếng động, một kết giới xuất hiện ngăn lại mọi âm thanh của thế giới bên ngoài, chỉ còn viên dạ minh châu treo trên đầu giường là đang phát sáng.
 
Hỷ phục bằng lông mỏng nhẹ như không khiến Phó Yểu Yểu có thể cảm nhận được trọn vẹn nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn. Cùng lúc ấy, bàn tay đó chu du khắp mọi nơi, hoàn toàn không bị hỷ phục cản trở.
 
Vòng eo thon thả dưới lớp y phục gần như bị hắn giữ chặt. Bách Lý Hưu thong thả vén làn váy lên, Phó Yểu Yểu không nhịn được, vô thức lùi người về sau, giơ tay túm lấy tóc hắn. Mái tóc màu bạc rối tung giữa các ngón tay nàng, Bách Lý Hưu lại rên lên một tiếng, lần này hắn mặc nàng muốn làm gì thì làm.
 
Dường như Phó Yểu Yểu nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
 
Mưa thu vừa nhanh vừa dữ dội, ào ào rơi trên mặt đất, tạo thành từng tiếng rào rào. Khóe mi của Phó Yểu Yểu đẫm lệ, trong lúc rung lắc dữ dội, nàng thoáng thấy viên dạ minh châu treo trên đầu giường, bắt đầu suy nghĩ miên man.
 
Rõ ràng kết giới đã ngăn lại mọi âm thanh, vậy tiếng mưa ở đâu truyền đến thế?
 
Bách Lý Hưu thấy nàng không tập trung, bèn kéo nàng lại, cúi người hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng. Mái tóc bạc của hắn buông xuống bên vai, cọ lên bên tai và gò má của nàng, khẽ lay động theo động tác của hắn. Hai mắt của Phó Yểu Yểu nhòe đi, nàng như bị yêu tinh dụ dỗ, giơ tay ôm lấy cổ hắn, khẽ gọi: "Phu quân."
 
Sau tiếng gọi ấy, trận mưa thu trở nên dữ dội hơn, mãi đến khi ánh bình minh ló rạng, lúc này mưa đã tạnh gió cũng đã ngừng.

 


Bình Luận (0)
Comment