Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới vào hè, trời chỉ vừa hửng sáng, ngọn cây xung quanh đã vang lên từng đợt ve kêu, khiến người ta chẳng thể nào ngủ nỗi.

Đến khoảng thời gian đêm ngắn ngày dài, Lâm Thù Văn dậy sớm, trên cổ có hơi đổ mồ hôi, quần áo vẫn là trang phục mùa xuân, không thích hợp với thời tiết này, dễ khiến cơ thể ra mồ hôi nhẹ.

Lâm Thù Văn dùng nước sạch rửa mặt, lau mồ hôi, không ăn cháo đã để nguội, mà ăn mì thạch (*) hôm qua mang về từ Nghiêm trạch mà La Văn giúp cậu nhờ nhà bếp đóng gói.

Mì không cần hâm nóng, chỉ cần đổ nước sốt đã chuẩn bị sẵn vào, rồi thêm dưa leo và măng cắt sợi, thịt băm, đậu que, trộn đều cùng mì và nước sốt.

Lâm Thù Văn cầm chén nước, trộn đều mì lạnh rồi từ từ ăn hết, ăn xong bụng hơi căng, không thể không nới lỏng đai lưng ra một chút.

Cậu ngồi trên ghế con múc nước trong lu rửa sạch chén, tưới nước cho vườn rau đã mọc lên những mầm non tươi tốt, lau tay, về phòng lấy túi tiền ra, đếm lại số bạc mình có.

Thù lao tháng trước đã phát hết, không tính những phần khấu trừ, về tới tay gần mười bảy lượng.

Ông chủ Nghiêm thật sự cho rất nhiều, một tháng thù lao bằng tiền sinh hoạt ba năm của nhà bình thường, tuy rằng ông chủ Nghiêm bảo cậu cứ yên tâm nhận số tiền này, nhưng Lâm Thù Văn vẫn luôn không có cảm giác chân thật.

Đêm qua La Văn đem bạc giao cho cậu, nói: "Này mà nhiều gì? Gần đây giấc ngủ của chủ tử càng thêm bình thường, những đại phu đến khám trước đây đều phải thu mấy chục lượng, nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Nếu không phải tiểu Lâm tiên sinh mỗi đêm đến đây đọc sách, chủ tử đến nay cũng không có cách nào chợp mắt nghỉ ngơi, số tiền này đưa cho tiên sinh không phải quá hợp lý sao?"

Lâm Thù Văn thầm nghĩ: Ông chủ Nghiêm đối xử với mình tốt như vậy, chỉ cần đối phương có yêu cầu, cậu cam tâm tình nguyện đến đọc sách, giúp ông chủ Nghiêm ngủ ngon hơn.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra.

La Văn nghĩ sao nói vậy, nói đùa có chút không lựa lời.

"Tiểu tiên sinh cứ yên tâm nhận số tiền này đi, nếu không có lợi lộc gì, mỗi đêm lại nguyện ý đến đọc thơ giúp chủ tử dễ ngủ, quan hệ thân thiết như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có phu nhân tương lai mới làm vậy."

Lâm Thù Văn: "..."

Nét mặt cậu có chút ngại ngùng, yên lặng nhận tiền.

Bây giờ có tiền phòng thân, lại đang tiết trời giao mùa, cậu đem túi tiền cẩn thận bỏ vào túi áo, cầm hai thước vải đã mua trong thành cách đây vài ngày lên, đến nhà Mạc Bố.

Thôn Bát Bảo tuy rằng không lớn, nhưng mỗi nhà cũng không san sát nhau.

Lâm Thù Văn đến đây vào mùa xuân, giờ đã là đầu hè, bởi vì rất ít nói chuyện cùng người khác, muốn tìm nữ công trong thôn giúp cậu may đồ, chỉ có thể nhờ Mạc Bố dẫn cậu tìm.

Mạc Bố đang ngồi trong viện ăn cháo cùng bánh bao, cách cánh cổng nghe thấy Lâm Thù Văn gọi mình, vội buông chén đang cầm xuống, bánh bao cũng chưa kịp ăn, lập tức chạy tới mở cửa, cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Ánh mắt ngừng trên hai thước vải, vừa nghe thiếu niên nói, không chút do dự đáp ứng ngay.

Mạc Bố vội quay đầu nói với người lớn trong bếp: "Nương, ta mang Thù Văn đến nhà Tam tỷ làm xiêm y, lát nữa sẽ về cho gà ăn!"

Mạc thẩm ló đầu ra, thấy đứa con nhà mình chạy phía sau tiểu Lâm tiên sinh, lắc đầu thở dài rồi bật cười.

Nàng rất vừa ý nhóc ca nhi Lâm Thù Văn này, nếu đối phương chịu con nhà mình thì tốt, nếu không thích, cũng không cần tác hợp cho hai đứa nó. Đàn ông con trai bên cạnh có bạn bè, đặc biệt là ở trong thôn, cuộc sống như vậy sẽ ổn hơn.

Lâm Thù Văn thông minh thanh tú, ngoan ngoãn, hiểu lễ nghĩa, là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc cơ thể ốm yếu quá, hầu như không thể làm được gì, nói không chừng còn phải nhờ người khác chăm sóc.

Mạc thẩm mặc dù thích Lâm Thù Văn, nhưng cũng có ý tứ khác, nghĩ rằng tương lai Mạc Bố có thể tìm được người tốt hơn chia sẻ việc nhà với nó.

Lung tung suy nghĩ một lát, Mạc thẩm thu lại ý nghĩ, thôi thì để đứa trẻ nhà mình tự quyết định đi.

Trên đường, Mạc Bố kể cho Lâm Thù Văn nghe về tay nghề làm xiêm y khéo léo của tam tỷ.

"Ở thôn chúng ta, nếu trong nhà không có nữ nhân hoặc ca nhi làm mấy công việc tỉ mỉ thì đều phải tự mình bỏ tiền nhờ Tam tỷ giúp đỡ, so với đi chợ mua thì rẻ hơn."

Lâm Thù Văn quan sát khung cảnh ven đường, yên lặng nhớ kỹ hướng đi.

Cậu tới thôn Bát Bảo cũng đã gần ba tháng, ngoại trừ tự mình ra đồng, phần lớn thời gian còn lại đều ở trong nhà không ra khỏi cửa, tới tối mới đến Nghiêm trạch đọc sách, vẫn chưa quá quen với những nơi khác trong thôn.

Mạc Bố chỉ vào một khoảng sân bên cạnh một thân cây: "Tam tỷ ở đây này."

Tam tỷ không có quan hệ thân thích với nhà Mạc Bố, trên nàng có hai người anh, bởi vì từ nhỏ tính tình ổn trọng, trầm tĩnh, có thể tự làm chủ, thoạt nhìn giống tỷ tỷ hơn, cho nên người dân trong thôn Bát Bảo mấy năm nay đều gọi nàng là Tam tỷ.

Phu quân của Tam tỷ buổi sáng đi buôn bán ở chợ thôn, nàng ngồi dưới mái hiên trong sân may đồ, bằng mắt thường cũng có thể thấy quần áo mùa hè năm nay cho người trong nhà đều chuẩn bị làm xong.

Mạc Bố: "Tam tỷ, công việc đã xong chưa?"

Tam tỷ thấy việc tới, thương lượng tiền công với Lâm Thù Văn, không lâu sau liền quyết định xong công việc này.

Quần áo mùa hè khá nhẹ, quy trình chế tác đơn giản hơn so với quần áo mùa đông, không cần tốn nhiều công sức, tiền công tự nhiên cũng rẻ hơn, chỉ cần cung cấp vải, tiền công cho một bộ quần áo mùa hè chỉ tính hai mươi văn.

Tam tỷ ôm vải vóc vào trong phòng, rồi lấy số đo của Lâm Thù Văn, thu trước một phần tiền đặt cọc, nói với cậu rằng phải mất nửa tháng mới có thể làm xong hai bộ quần áo mùa hè.

Ra khỏi sân của Tam tỷ, Mạc Bố nói: "Ta cũng muốn may y phục mới, nhưng mà năm nay nương ta không may quần áo mùa hè cho ta, đồ năm trước vẫn còn mặc được, hơn nữa ta thường làm bẩn quần áo, giặt thêm một bộ cũng bị bà ấy chê phiền."

Nói xong còn tự mình cười, sắc mặt uất ức: "Ta theo cha lên núi xuống ruộng, sao có thể không bẩn được."

Lâm Thù Văn đi theo cười nhạt.

Lúc về đi ngang qua nhà Xảo thẩm, cậu liền mua mười khối bánh lương (**) của Xảo thẩm.

Một nửa cậu đưa cho Mạc Bố mang về nhà, còn lại năm cái, cậu định giữ lại hai cái để mình ăn, ba cái còn lại mang đến Nghiêm trạch.

Giữa trưa, Lâm Thù Văn dùng nước lạnh rửa tay chân, thay một bộ quần áo rộng rãi, ngồi ở nơi có gió mát ăn bánh lương xong liền về phòng ngủ trưa.

Lúc tỉnh lại trời còn sớm, mấy phiến lá chuối tây ngoài cửa sổ xanh mướt, tựa như có thể phản chiếu ánh sáng.

Ngoài ruộng, nhóm cây mầm đầu tiên đã lớn tốt, mấy ngày nữa sẽ chín, Lâm Thù Văn mang theo túi nước, cầm phiến lá chuối tây che trên đỉnh đầu, ra ruộng thu hoạch.

Cậu chỉ có một mình, chỉ cần ăn một loại, nếu nhà có nhiều người hơn thì phải trồng nhiều loại.

Cậu thu hoạch vài bó rau, trời đã quá trưa, ngồi xổm cúi người, lúc đứng dậy lại liền cảm thấy choáng váng, trước mắt hiện lên từng đợt tối đen.

Sau một lúc thích ứng, Lâm Thù Văn đưa mắt nhìn về phía những chồi lá dưa hấu xanh non, chờ đến khi mầm cây mọc lên hoàn toàn, cậu mới biết được lúc trước ông chủ Nghiêm chỉ cậu trồng dưa hấu.

Trí nhớ của Lâm Thù Văn luôn rất tốt, lúc đó cậu chỉ nói vài câu với đối phương về dưa hấu, không ngờ sang hôm sau đối phương liền đem mầm dưa hấu ra rồi chỉ cậu trồng ngoài ruộng.

Trước mắt mầm dưa hấu đã kết quả, qua khoảng hai tháng nữa là có thể thu hoạch.

Cậu ôm mấy bó rau đứng lặng ở ngoài ruộng xuất thần, gió lạnh từ phía thung lũng thổi qua bên tai.

Không biết qua bao lâu, tai phải hơi động đậy, giương mắt nhìn về phía có tiếng động.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam nhân mặc một bộ trường bào màu đen, một tay đẩy một cái xe đẩy tay, dừng bên bờ ruộng.

Nghiêm Dung Chi xuống ruộng, phần đất bên trái trồng đầy những cây dưa chuột xanh mướt, chắc khỏe, còn phía bên phải thì có vẻ thưa thớt hơn.

Lâm Thù Văn đã sớm phát hiện ra dù cùng gieo trồng một loại cây, nhưng hoa màu của ông chủ Nghiêm lại tốt hơn của mình gấp nhiều lần, cậu chỉ biết đứng nhìn, ôm bó rau không biết làm sao.

Đáy mắt Nghiêm Dung Chi hiện lên ý cười nhạt: "Đem rau đặt lên xe đẩy rồi qua gốc cây ngồi nghỉ một lát đi."

Lâm Thù Văn nói: "Ông chủ Nghiêm muốn thu hoạch rau sao? Ta giúp ngươi."

Nghiêm Dung Chi nhìn vầng trán đã ướt mồ hôi của thiếu niên, không đồng ý, nói: "Về sau đừng ra đây vào giờ ngọ (11h-13h), thời tiết này dễ bị cảm nắng lắm, qua dưới tàng cây chờ ta đi."

Tốc độ thu hoạch của Nghiêm Dung Chi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã cột chắc mười mấy bó rau lại bằng dây thừng, xếp gọn lên xe đẩy tay, rồi hái mấy quả dưa, cũng chỉ khoảng hai, ba khắc sau, hắn thu dọn xong rồi nhấc xe đẩy lên, ra hiệu Lâm Thù Văn đi theo.

Trở về nhà, Nghiêm Dung Chi đem chiếc xe đẩy đựng mười mấy bó rau cùng dưa đặt vào trong phòng khách nhỏ, Lâm Thù Văn trợn to mắt, Nghiêm Dung Chi nói: "Chỗ rau này cứ để đây trước đã."

Rồi hỏi: "Thợ khoan giếng chưa tới sao?"

Lâm Thù Văn nói: "Gần đây số người trong thôn muốn đào giếng nhiều lên, mấy ngày nữa thợ mới có thể tới được."

"Ông chủ Nghiêm, số rau đó đều cho ta sao?"

Nghiêm Dung Chi: "Ừ, mấy ngày nữa rau ngoài ruộng phải thu hoạch hết để trồng vụ mới, ruộng nhà ta trồng nhiều rau, chia cho em một ít cũng không tính là bao."

Trong thôn, mấy nhà gần nhau san sẻ đồ ăn cho nhau cũng không ít, rau trồng được nhiều bán không xuể, chi bằng coi như cho nhau chút tình nghĩa, rảnh rỗi đều gọi thôn dân đến ruộng nhà mình hái rau.

Nghiêm Dung Chi quan sát sắc mặt của thiếu niên, nói: "Có uống thuốc đúng giờ không?

Lâm Thù Văn vội gật đầu: "Bình thuốc viên nhỏ sắp uống hết rồi."

Nghiêm Dung Chi nhìn thiếu niên mặc một bộ đồ rộng thùng thình, dài quá chân, rõ ràng không vừa người, hơi nhíu mày.

Lâm Thù Văn nhờ Tam tỷ may đồ mới còn cần mấy ngày nữa mới xong, lúc này cậu mặc tạm trang phục mua trong thành, quần áo quá lớn, không vừa, cổ tay gầy gò lộ ra khỏi ống tay áo lùng thùng, trông càng thêm mảnh khảnh.

Cậu cúi đầu cười cười, thẹn thùng nói: "Quần áo có hơi rộng, nhưng ta vẫn còn đang lớn, biết đâu một thời gian nữa ta sẽ cao lớn hơn thì sao."

Nét mặt chờ mong của thiếu niên khiến Nghiêm Dung Chi buồn cười.

Bèn nói: "Ừ, muốn khi trưởng thành cao lớn hơn thì phải ăn nhiều cơm."

Lâm Thù Văn nhíu mày, tranh thủ buổi tối ăn nhiều thêm nửa chén cơm.

La Văn đến ngoài cửa, Nghiêm Dung Chi bảo Lâm Thù Văn ngồi xuống đừng nhúc nhích, bước ra rồi nhanh chóng quay vào nhà, đưa một cái hộp cho Lâm Thù Văn.

"Em thích điêu khắc, trùng hợp trên núi đang thu hoạch gỗ, ta bảo La Văn lấy mấy khối gỗ đến cho em."

Lâm Thù Văn ôm hộp, xoay người đem đặt vào trong cái quầy thấp phía sau, bên cạnh là con cá chép vàng đối phương đã cho cậu.

Nhà cũ ban đầu chỉ có mấy vách tường, giờ đây đồ mới ngày càng nhiều, những góc cũ nát đã qua tu sửa, trở nên hoàn hảo, sân vườn tràn đầy sức sống.

Có rất nhiều chỗ thay đổi đều là do Nghiêm Dung Chi giúp cậu.

Lâm Thù Văn thầm nghĩ mình phải khắc thêm nhiều mèo nhỏ cho đối phương, trong lúc giật mình, bỗng nghe được giọng nói trầm thấp hỏi cậu: "Thù Văn, mấy ngày nữa là tới sinh nhật em, em có ước muốn gì muốn hoàn thành không?"

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Cứ nói đi."

Lâm Thù Văn lúc này mới để ý, mấy ngày gần đây, ngoại trừ buổi tối lúc nghe đọc sách ông chủ Nghiêm gọi cậu là tiểu Lâm tiên sinh, ngày thường đều gọi tên.

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo con thành niên rồi mới nói chuyện yêu đương nha.

Editor có lời muốn nói:

(*) Mì thạch

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

(**) Bánh lương (凉糕)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment