Sáng sớm vẫn tương đối mát mẻ, Lâm Thù Văn múc chút nước rửa mặt, càng thêm chú ý chải chuốt, sửa sang lại dáng vẻ của mình hơn so với ngày xưa, kiên nhẫn vuốt phẳng mỗi một sợi tóc.
Cậu lẳng lặng đánh giá bóng hình mình trên mặt nước, cảm thấy hài lòng, mới đổ nước ban nãy đi, khóe môi vẫn luôn cong lên.
Ngỗng kêu ầm ĩ không ngừng, Lâm Thù Văn không mang chúng ra hồ nước, mà múc hai bồn nước lớn cho chúng chơi tạm, rồi dời rào chắn gà mái, lật đống cỏ khô lên, lấy ra ba quả trứng gà.
Bốn con gà mái này là Triệu gia cho cậu, Triệu Lục Tử nói chúng đã có thể đẻ trứng, mỗi ngày Lâm Thù Văn đều theo thói quen kiểm tra một lần, hôm nay cậu thật sự tìm được ba quả.
Cậu vo gạo nấu cháo, rồi đập hai quả trứng gà, bỏ vào trong chén, thêm chút mỡ gà và nước tương, rắc chút muối rồi khuấy đều, sau đó hái hành lá từ trong vườn, cắt nhỏ rồi cho vào nồi chưng cùng cháo.
Trong lúc chờ cháo chín, Lâm Thù Văn cầm cuốn sách trên quầy lên, ngồi trên ghế lật xem. Nhưng chỉ sau một chén trà nhỏ, động tác lật sách liền dừng lại, chữ viết trong tầm mắt ngày càng nhòe đi.
Ban đầu chỉ là xuất thần, sau đó thì dần dần ngủ gật.
Cậu lắc lắc đầu, nhớ tới chuyện đính hôn với Nghiêm Dung Chi, miễn cưỡng lên tinh thần một chút, cho đến giờ phút này, đều cảm thấy tựa như đang nằm mơ vậy.
Hơi nước cuồn cuộn không ngừng bốc lên từ chảo sắt, nghe tiếng, Lâm Thù Văn vội mở nắp, dùng muỗng gỗ múc chút cháo, thổi nguội rồi đưa vào miệng, chỉ nếm một chút, đã cảm nhận được hạt gạo mềm nhừ.
Cậu lấy que diêm còn thừa, châm lửa trên một bếp nhỏ khác, hâm nóng trà nguội, rồi dùng vải ướt nhấc chén trứng gà chưng trong nồi ra, đặt lên bàn.
Vừa ăn trứng chưng hành, vừa chậm rãi húp cháo, một tay Lâm Thù Văn chống cằm, có chút thất thần.
Tầm mắt cậu dần hướng về phía cửa lớn ngoài sân, ẩn chứa chút chờ mong.
Chưa đợi được tiếng gõ cửa, Lâm Thù Văn đã dùng xong bữa sáng, ngồi trước bàn xem chút sách, rồi tự ghi lại nội dung hôm nay muốn dạy cho nhóm Từ ca nhi lên năm tờ giấy, không lâu sau, cậu lại gật gù mơ màng sắp ngủ, rồi chẳng biết từ lúc nào đã gục xuống bàn thiếp đi.
Trời càng về trưa, tiếng Từ ca nhi và mọi người ngoài cửa nhà làm Lâm Thù Văn bừng tỉnh. Cậu kinh ngạc nhận ra mình đã gục trên bàn ngủ suốt nửa ngày, vội vàng chỉnh lại tóc tai, mở cửa mời người vào sân, rồi theo bản năng đưa mắt nhìn quanh bên ngoài vài lần.
Từ ca nhi hỏi: "Tiểu tiên sinh đang đợi ai à?"
Lâm Thù Văn lắc đầu, xách năm cái ghế từ trong phòng ra: "Các ngươi ngồi trước đi, ta vào nhà lấy trà."
Năm người ngồi thành một vòng quanh cái bàn tròn dưới bóng cây râm mát trong sân, Lâm Thù Văn lấy ấm trà đã hâm nóng, còn rửa ít trái cây đặt lên bàn.
Nhóm Từ ca nhi đọc sách một hồi, thấy khát nước liền uống chút trà, bỗng quên mất một chữ, ngẩng đầu dò hỏi, lại thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Lâm Thù Văn.
Từ ca nhi và Trịnh ca nhi nhìn nhau, nghi hoặc: "Cơ thể tiểu tiên sinh không khỏe sao? Nếu không thoải mái thì chúng ta về trước."
Lâm Thù Văn liên tục phủ nhận: "Không có."
Đang muốn giải thích, lại nghe tiếng người vang lên ngoài cửa.
Người tới cách cánh cửa gọi cậu: "Thù Văn."
Lâm Thù Văn nháy mắt lên tinh thần, gần như gộp ba bước thành hai bước, chạy đến mở cửa, Từ ca nhi cùng Trịnh ca nhi âm thầm kinh hãi.
Ngoài cửa, Lâm Thù Văn nhìn thấy sau lưng Nghiêm Dung Chi có mười mấy cái rương được nâng đến đây, không khỏi ngạc nhiên.
Mấy cái rương đều được bọc vải lụa đỏ thắm, vừa nhìn đã biết đây là sính lễ.
Có mấy thôn dân lục tục đi theo đội ngũ nâng rương, không ngừng vây xem, cười rồi nói lớn: "Chúc mừng địa chủ gia và tiểu Lâm tiên sinh."
"Đây là đính hôn nhỉ?"
"Mười mấy cái rương, nhiều thật đó."
Không ngờ vừa dứt lời, Nghiêm Dung Chi nói: "Sáng sớm ta liền đi chuẩn bị lễ vật thành hôn, trong viện của em không để được nhiều, nên chỉ nâng một phần tới đây trước."
Thôn dân rất thính tai, nghe được sính lễ vẫn chưa đưa tới hết, nói không hâm mộ thì là giả.
Ngoài ra, Nghiêm Dung Chi còn tự mình giao một cái hộp gỗ cho Lâm Thù Văn, nhưng không có nói cho cậu biết bên trong có gì.
Lâm Thù Văn nhận hộp: "Đây là?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Lát nữa lại mở ra xem."
Lâm Thù Văn cất kỹ hộp, ngước mắt lên liền đối diện với cặp mắt thâm thúy đen nhánh của nam nhân, trái tim đập nhanh vô cùng.
Cậu tránh sang một bên, năm người Từ ca nhi đồng thời đứng phía sau, sôi nổi mở miệng: "Hóa ra tiểu tiên sinh đã đính hôn với địa chủ gia, chúc mừng tiên sinh!"
Nghiêm Dung Chi chào hỏi mấy tiểu hậu bối, nhìn có vẻ giống chủ nhân của sân này hơn cả Lâm Thù Văn.
Trên mặt Lâm Thù Văn hiện chút ý cười xấu hổ, nói: "Chỉ mới đính hôn thôi."
Từ ca nhi nói: "Vậy hôm nay chúng ta không học nữa, tiên sinh cứ từ từ nói chuyện với địa chủ gia."
Những chữ mới cần học hôm nay đều viết trên giấy, hai ca nhi cùng mấy đứa nhỏ Triệu gia vừa rồi đều đã đọc qua vài lần, mang tờ giấy đó về nhà, sau giờ ngọ và buổi tối tự mình luyện viết là được.
Lâm Thù Văn nói: "Được."
Lại bổ sung: "Ngày mai ta sẽ kiểm tra các ngươi viết câu dài."
Tiễn Từ ca nhi, Trịnh ca nhi và ba đứa trẻ Triệu gia đi, người nâng sính lễ tới đặt rương vào sân rồi cũng lần lượt rời đi.
Bốn phía tức khắc im ắng, chính ngọ tương đối nóng, gà cùng ngỗng đều trốn vào lều ngủ.
Lâm Thù Văn cúi đầu, rồi lại nhanh chóng ngẩng lên, con ngươi lập lòe sáng ngời.
Nghiêm Dung Chi buồn cười: "Vui lắm sao?"
Lâm Thù Văn nói: "Ta cứ tưởng phải một thời gian nữa chàng mới tới, vốn ta định chờ dạy xong nhóm Trịnh ca nhi sẽ sang tìm chàng."
Nghiêm Dung Chi nắm tay thiếu niên, dắt cậu vào nhà, ngồi xuống ghế, rồi đặt thiếu niên ngồi ngay ngắn trước mặt mình.
Lâm Thù Văn rũ mắt, hai má ửng đỏ, nhưng vẫn không né tránh mà ngược lại hỏi: "Sao vậy?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Đêm qua ngủ ngon không?"
Lâm Thù Văn nhẹ nhàng gật đầu: "Ăn sáng xong còn dựa vào bàn ngủ một giấc rất dài, thật kỳ lạ."
Bộ dáng thành thật của thiếu niên làm Nghiêm Dung Chi mỉm cười, lòng bàn tay tăng thêm chút lực, kéo thiếu niên vào lòng, rồi ôm thiếu niên đang đứng thẳng ngồi vào lòng mình.
Đánh giá thấy thiếu niên không có vẻ kháng cự, mới tăng thêm chút lực.
Lâm Thù Văn không kịp phòng ngừa bị nam nhân ôm vào lòng, cơ thể cứng đờ, một lúc lâu sau mới dần hồi phục. Cậu nâng cánh tay lên, cũng đáp lại đối phương, dù chưa nói gì nhưng lại ôm cổ Nghiêm Dung Chi.
Nghiêm Dung Chi liếc nhìn, nhanh chóng thấy tai trái phiếm hồng của thiếu niên, còn có nốt ruồi nhỏ xíu như chu sa.
Nghiêm Dung Chi hỏi: "Ta có thể hôn em chút không?"
Cơ thể đang thả lỏng của Lâm Thù Văn tức khắc căng chặt, nhưng cậu không có cự tuyệt ngay, mà nửa buổi sau mới rầu rĩ đáp lại, còn nhắm mắt chờ.
Không nghĩ tới Nghiêm Dung Chi không hôn mặt cậu, mà ngược lại tai trái bị một luồng hơi thở ấm áp ướt át bao trùm.
Nghiêm Dung Chi hôn nhẹ lên nốt ruồi đỏ nhỏ bé trên tai thiếu niên, ôm chặt người đang run rẩy, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu.
Một lúc lâu sau, Lâm Thù Văn nói: "Ổn không?"
Nghiêm Dung Chi cười nhẹ: "Không ổn."
Người trong ngực lại căng thẳng, hắn nói: "Giờ không hôn nữa."
Hôn một chút mà đã căng thẳng cứng đờ như thế, Nghiêm Dung Chi lại ôm người thêm một lát.
Lâm Thù Văn nói: "Có hơi đói bụng."
Nghiêm Dung Chi mang theo hộp đồ ăn tới đây, mấy đĩa thức ăn nhỏ, còn có một khối băng để đông lạnh nước đường hạt sen đậu xanh, nhưng đã không còn lạnh nữa.
Nghiêm Dung Chi nói: "Ngồi xuống ăn đi."
Lâm Thù Văn ngồi xuống trong vòng tay Nghiêm Dung Chi, múc mấy muỗng nước đường, ăn chút điểm tâm.
Nước đường ngọt, Nghiêm Dung Chi cố ý dặn sau bếp đừng cho quá nhiều đường vào điểm tâm, hương vị thanh đạm, ăn cùng với nước đường rất vừa miệng, nếu ngọt quá thì lại lo răng Lâm Thù Văn sẽ bị hỏng.
Lâm Thù Văn hỏi: "Ta có thể mở hộp ra xem không?"
Nghiêm Dung Chi: "Đồ vật nếu đã cho em, đương nhiên muốn xem lúc nào cũng được."
Thế nên, Lâm Thù Văn mở hộp gỗ ban nãy nam nhân đưa cho cậu, bên trong có một chồng giấy, mở ra xem, thế mà lại là khế đất.
So với sính lễ sang quý, không có cái nào trân quý hơn hộp khế đất này.
Cậu đóng hộp, lẩm bẩm: "Sao lại đem khế đất cho ta?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Đây là sính lễ Nghiêm gia, an tâm nhận lấy đi."
Không muốn nói thêm nữa, hắn nói: "Vài ngày trước, trong thôn truyền ra một số lời đồn đãi vớ vẩn, mấy lời đó xuất phát từ Phùng Nhân Tân ở thôn Hạnh Hoa."
Phùng Nhân Tân là tên thật của Phùng tiên sinh, Lâm Thù Văn trợn tròn mắt: "Vậy mà là hắn."
"Tâm địa em lương thiện, có lẽ không định so đo quá nhiều. Nhưng ta đã thầm cho người nhắc nhở hắn, bảo hắn nhớ kỹ sau này không được bàn tán sau lưng người khác."
Nghiêm Dung Chi nhìn thiếu niên: "Mềm lòng không phải là lý do để người khác khinh nhục em, bị bắt nạt đương nhiên phải phản kháng."
Lại dặn dò: "Nhưng nhớ kỹ, không thể hành động lỗ m.ãng."
Lâm Thù Văn không nói gì, mãi đến một lúc lâu sau mới nói: "Nhớ rồi."
Nghiêm Dung Chi vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại xõa sau lưng thiếu niên, hắn dạy Lâm Thù Văn những điều này không phải để cậu tính toán chi li, huống hồ còn có hắn ra mặt bảo vệ.
Nhưng có những điều cần dạy thì vẫn phải dạy.
Lâm Thù Văn gắp một miếng điểm tâm nhỏ đưa đến bên miệng Nghiêm Dung Chi: "Chàng ăn đi."
Nghiêm Dung Chi nếm một miếng, hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm chỉ mới nửa ngày, chuyện địa chủ gia mang sính lễ đến Lâm gia đã được lan truyền trong thôn.
******
Nghiêm Dung Chi cùng Lâm Thù Văn khóa cửa ra ngoài thả ngỗng, còn đi một vòng ngoài ruộng.
Gần đến đầu thu, đồng ruộng mênh mông vô bờ đều được bao phủ bởi những hạt thóc cam vàng, lúa được gieo trồng lúc đầu xuân thấp hơn một chút, giờ đây đã mọc cao đến nửa người, không ngừng vươn lên.
Rau dưa và trái cây Lâm Thù Văn trồng trên ruộng mọc lên rất tốt, so với nhóm đầu tiên được trồng vào mùa xuân còn phồn thịnh hơn, cánh đồng bên cạnh do Nghiêm Dung Chi quản lý thì lại càng xanh tươi mơn mởn.
Hai người xuống đồng hái vài quả dưa, lại thu hoạch thêm mấy bó rau củ.
Nghiêm Dung Chi xới đất một chút, hái được một đống rau lang, bảo Lâm Thù Văn dùng dây thừng buộc chắc lại, rồi đào khoai lang từ trong đất lên.
Lâm Thù Văn ngồi xổm trên bờ ruộng nhìn dưa cùng rau củ bên người, một củ khoai lang còn lớn hơn bàn tay cậu, hỏi: "Ban đêm nướng khoai lang ăn được không?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Được."
Khi hoàng hôn buông xuống, hai người một trái một phải đi về nhà, dưa đều được Nghiêm Dung Chi xách trên tay, trong ngực Lâm Thù Văn ôm mấy bó lá cải.
Cậu đến hồ nước hét to một tiếng, hai con ngỗng đã trưởng thành đập cánh rẽ nước lên bờ, ngỗng lớn đi trước mặt chủ nhân, cái cổ dài vươn cao, thấy người liền cúi xuống, giống như hai tiểu bá vương.
Buổi tối xào rau lang, nấu canh thịt, rồi lấy ra ba bốn củ khoai lang đã mang về, hai củ được gọt vỏ, rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ để nấu với nước đường, hai củ còn lại bỏ vào lửa để nướng, màu sắc tím đậm, sau khi nướng chín có mùi rất thơm.
Ăn cơm xong, Nghiêm Dung Chi nấu một thùng nước ấm, mang vào trong phòng cho Lâm Thù Văn tắm gội.
Nghiêm Dung Chi đã mua hai bộ xiêm y ngủ ở cửa hàng trang phục cho thiếu niên, Lâm Thù Văn thay xong, trên người vẫn còn tản ra hơi ấm ướt đẫm, mặt cũng đỏ hồng.
Cậu ngoan ngoãn ngủ trên giường, nhìn nam nhân bên cạnh: "Chàng phải đi rồi sao?"
Nghiêm Dung Chi cúi người, quẹt nhẹ giọt nước đọng trên mi thiếu niên.
Hắn dường như có chuyện muốn nói, gương mặt hiện lên dao động rất nhỏ, nhìn chằm chằm Lâm Thù Văn, cúi đầu hôn xuống.
Góc độ lệch về một bên, từ mũi hướng xuống hai cánh môi mềm mại.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn một cái.