Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 47

Trước khi mưa lớn, hai người đã về đến Lâm gia, Nghiêm Dung Chi dựng cây dù đang nhỏ nước vào một góc dưới mái hiên, Lâm Thù Văn mang giỏ tre vào trong phòng.

Buông giỏ tre đựng hạt dẻ xuống, cậu đi nhanh đến dưới mái hiên, nhìn hai con ngỗng đang vỗ cánh phành phạch tắm mưa, kêu: "Mau vào lều đi."

Ngỗng lớn lắc hết nước mưa trên đôi cánh trắng sạch sẽ, kêu vài tiếng, rồi một trước một sau quay về dưới lều gỗ của chúng.

Lâm Thù Văn chạy đến phía ngoài chuồng gà, thấy mấy con gà mái yên tĩnh nằm trong góc, liền an tâm, rồi quay lại vào nhà.

Do trời mưa, trời tối sớm hơn bình thường, Nghiêm Dung Chi thắp sáng mấy cái đèn trong phòng, lấy mấy khúc gỗ từ đống củi, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Lâm Thù Văn hỏi: "Buổi tối còn rang hạt dẻ không?"

Thiếu niên vẫn luôn nhớ thương hạt dẻ rang, Nghiêm Dung Chi cười nhẹ, nói: "Rang chứ."

Lâm Thù Văn vui vẻ nói: "Vậy để ta lột hạt dẻ."

Vỏ ngoài hạt dẻ đều là gai, Nghiêm Dung Chi lo tay cậu sẽ bị trầy.

"Để lát ta lột cho."

Lâm Thù Văn nói: "Ta cẩn thật chút là được, Nghiêm Dung Chi, chàng dạy ta đi."

Nghiêm Dung Chi lại cười một cái, Lâm Thù Văn bỗng nhiên nín thinh như người câm.

Tiếng mưa tí tách lớn dần, cậu ngồi trên ghế nhìn ngọn đèn dầu: "Ta kêu chàng như vậy có phải không ổn không?"

Nghiêm Dung Chi nói: "Đương nhiên là không."

Hắn đi đến trước mặt thiếu niên, nửa ngồi xổm xuống.

Tư thế nửa ngồi xổm của Nghiêm Dung Chi khiến tầm mắt thiếu niên ngang với hắn.

"Ta dạy em, phải lột cẩn thận một chút, nếu tay bị thương thì mấy ngày sau sẽ không làm trâm được đâu."

Lâm Thù Văn bảo đảm: "Sẽ cẩn thận mà."

Để lột lớp vỏ toàn gai bên ngoài hạt dẻ khá phiền phức, Nghiêm Dung Chi lấy cây kéo từ trên tủ gỗ, sau đó lấy một quả dẻ, dùng đế giày dẫm lên, xoay vài vòng, rồi dùng chân đẩy vỏ ra, sau khi có vết rách, lại dùng cây kéo chậm rãi cắt lớp vỏ còn lại, lấy hạt dẻ ra.

Nghiêm Dung Chi không yên tâm để Lâm Thù Văn tự mình làm, nhìn cậu làm một lần.

Động tác Lâm Thù Văn cẩn thận, dẫm một vòng lên vỏ ngoài, đảm bảo không để vỏ dính vào lòng bàn chân, mới buông ra rồi làm tiếp.

******

Nhà của Lâm Thù Văn không thiếu đồ ăn, rau cải có thể hái bất kỳ lúc nào từ vườn rau.

Hơn nữa, trái cây trước đó không lâu mang từ ngoài ruộng về cũng đủ ăn nửa tháng, còn có thịt khô, trứng gà, thịt hun khói, mấy cái bình khác thì đựng chút tôm và ốc sống, muốn ăn cái gì đều có thể nấu được.

Xưa nay cậu ăn uống ít, Nghiêm Dung Chi thỉnh thoảng còn cho cậu ăn chút táo nhỏ, thiếu niên ban đầu gầy yếu dần dần có chút thịt, cằm không còn gầy nhọn như trước nữa, duỗi tay có thể sờ được chút thịt mềm mại.

Nghiêm Dung Chi dùng nước kho xào một đĩa thịt, cắt nửa quả dưa nấu canh, sau đó lấy rau lang, cắt bỏ rễ cây, rửa sạch, cho vào nồi chút ớt cay và tỏi băm nhuyễn, xào đến khi rau lang chín rồi rưới nước sốt nóng lên trên.

Quay đầu thấy Lâm Thù Văn vẫn đang chuyên chú dùng chân dẫm hạt dẻ, cố gắng loại bỏ lớp vỏ ngoài, rồi nhìn thiếu niên cẩn thận gỡ lớp vỏ còn sót lại của hạt dẻ, không khỏi bật cười.

Dù tiếng mưa rơi không nhỏ, nhưng tai phải Lâm Thù Văn hơi động, nghe được tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi của Nghiêm Dung Chi.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe, xòe hai bàn tay ra cho đối phương xem, giải thích nói: "Không có làm tay bị thương."

Nghiêm Dung Chi bưng đồ ăn lên bàn, xoay người ra ngoài phòng múc nước để lên bệ bếp nấu, Lâm Thù Văn đã bới cơm cho hai người.

Lúc dùng cơm, Nghiêm Dung Chi nói: "Hôm nào tìm một vị thầy tính bát tự cho chúng ta, chọn mấy ngày tốt."

Lâm Thù Văn đang nuốt một ngụm canh, suýt nữa sặc.

Muốn tìm thầy xem ngày, tức là chuẩn bị cho tiệc cưới.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Với những gia đình tương đối nghèo, chỉ cần đính hôn, thông thường làm lễ cưới chỉ là gia đình tự đóng cửa lại cùng nhau ăn một bữa cơm, gặp qua người lớn là coi như hoàn thành.

Nếu trong nhà chu đáo chuẩn bị tiền để tiêu, thì sẽ mời bạn bè thân thích hoặc hàng xóm đến uống rượu mừng, ngày đó, đôi tân nhân sẽ cử hành lễ bái đường, vô cùng náo nhiệt, mời mọi người làm chứng.

Lâm Thù Văn thầm nghĩ: Dù thành hôn như thế nào, cậu cũng chịu.

Nhưng khi tưởng tượng mình sẽ bái đường trước mặt mọi người, chỉ mới nghĩ thôi, đã thấy có chút không được tự nhiên.

Lâm Thù Văn đột nhiên hỏi: "Nghiêm Dung Chi, trong nhà chàng còn thân thích hay trưởng bối không?"

Cậu đính hôn với Nghiêm Dung Chi đến nay, cũng chưa gặp qua người nào.

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Còn một tiểu đệ, chờ đến lúc, nó sẽ đến thăm chúng ta. Ngoài ra còn vài vị thúc bá, từ nhỏ ta đã ra ngoài làm ăn, không có nhiều cơ hội gặp mặt bọn họ, chủ yếu là tiểu đệ chăm sóc cho họ."

Lâm Thù Văn lẩm bẩm: "Vậy à..."

Cậu chần chừ một lúc, lại nói: "Ta... Nhà ta không còn ai hết."

Trong những ngày quen biết Nghiêm Dung Chi, cậu không có nói những thay đổi về thân thế của mình cho đối phương biết, Nghiêm Dung Chi trước nay cũng không hỏi.

Nhưng thật ra, những tin tức được lan truyền trong thôn, Lâm Thù Văn cũng nghe được đại khái, thực chất có khoảng bảy tám phần gần với chân tướng.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm Dung Chi, chàng không tò mò sao ta lại sống một mình sao, cũng chẳng ai đến thăm ta?"

Lại hỏi: "Chàng có nghe những lời đồn về ta trong thôn không? Thật ra hầu hết không khác sự thật là bao."

Cha mẹ cậu đã mất sớm, lúc cậu sinh ra, còn tráo đổi cậu với thiếu gia Lâm gia.

Nhà họ Lâm chỉ còn lẻ loi mình cậu, không có huynh đệ tỷ muội, cũng chẳng còn thúc bá họ hàng.

Huống hồ...

Trong lòng Lâm Thù Văn cực kỳ mâu thuẫn, không biết có nên nói cho Nghiêm Dung Chi biết cậu đã chết đi sống lại không, nếu nói cho đối phương nghe, liệu chàng có tin mình không?

Mu bàn tay cậu ấm áp, Nghiêm Dung Chi nắm lấy tay cậu.

Nam nhân trầm giọng nói: "Thù Văn, sau này ta không chỉ là tướng công của em, mà còn là gia đình của em."

Trong lòng Lâm Thù Văn ấm áp, khóe môi cong cong: "Ừm."

Cậu nhẹ nhàng xoay bàn tay đang bị nam nhân nắm lấy, đan mười ngón tay vào nhau.

"Nghiêm Dung Chi, còn một chuyện ta vẫn luôn giấu mọi người, chưa nói cho một ai."

Đôi mắt thâm thúy của nam nhân chỉ nhìn cậu, Lâm Thù Văn bỗng nhiên cúi người, dựa vào bờ vai rộng lớn kia, ghé sát vào tai đối phương, rồi thì thầm: "Nghiêm Dung Chi, ta nói cho chàng nghe một bí mật..."

Lời thầm thì khe khẽ chỉ có hai người nghe được, một trận sấm sét vang lên, Lâm Thù Văn nói xong, đôi mắt nhạt màu lập lòe dưới ánh nến.

Cậu nhìn chằm chằm Nghiêm Dung Chi không chớp mắt: "Ta nói ra rồi, chàng có sợ không..."

Nghiêm Dung Chi giơ tay, lòng bàn tay sau thắt lưng Lâm Thù Văn dùng chút sức, làm thiếu niên khóa ngồi trong lòng ng.ực mình.

Lâm Thù Văn nâng hai cánh tay đặt lên vai Nghiêm Dung Chi, rồi lại ôm lấy cổ hắn, vẫn tiếp tục hỏi: "Sợ không?"

Nghiêm Dung Chi nhẹ nhàng vu.ốt ve chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên, rồi ôm chặt người vào lòng.

Cơn mưa đêm ngoài cửa sổ không ngớt, hắn buông tiếng thở dài, nhớ lại bộ dáng của Lâm Thù Văn khi gặp nhau lần đầu tiên, cả khuôn mặt gầy đến mức chỉ còn lại đôi mắt, thiếu niên cầm đèn đứng lẻ loi dưới màn mưa đêm giữa núi rừng bao la.

Hắn thấp giọng nói: "Chưa bao giờ sợ hãi, ta chỉ tiếc trước đây đã không ở cạnh em, nhưng may mắn thay, đời này ta đã gặp được em."

Nếu có thể gặp nhau sớm một chút thì tốt rồi, may mà vẫn chưa quá muộn, không có xảy ra những chuyện không thể cứu vãn như đời trước nữa.

Lâm Thù Văn rầu rĩ cười một cái.

"Nghiêm Dung Chi, chàng thật tốt."

Tác giả có lời muốn nói:

Chân thành chính là chìa khóa.

Bình Luận (0)
Comment