Thanh âm của nam nhân trong đêm đen có vẻ đặc biệt trầm hơn.
Hắn nói: "Ta tự giận mình."
Lâm Thù Văn bỗng mở to mắt, gương mặt áp sát vào khuỷu tay của đối phương, rầu rĩ hỏi: "Vì sao?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Đương nhiên là vì không thể chăm sóc tốt cho em."
Dù nghĩ mọi thứ đã chu toàn, nhưng khi bên người có người nhìn đến thì lại căng thẳng, hắn không muốn thiếu niên gặp chuyện gì, nhưng cho dù đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, cẩn thận đến mấy cũng có lúc xảy ra sai sót.
Lâm Thù Văn nhẹ nhàng cọ đầu vào người hắn, như mèo nhỏ yếu ớt tìm kiếm sự che chở: "Là do cơ thể của ta ốm yếu, không liên quan gì đến chàng."
Bàn tay Nghiêm Dung Chi vuốt nhẹ vầng trán hơi nóng của cậu, cơn sốt nhẹ vẫn chưa hạ.
Thấy thế, hắn nhíu mày hỏi: "Lỗ tai có đau không?"
Lâm Thù Văn lắc đầu.
Cơ thể của cậu mỗi khi bị sốt đều sẽ như thế, nếu sốt cao, uống thuốc rồi ngủ một giấc là có thể hồi phục kha khá, còn sốt nhẹ như lúc này, sau khi uống thuốc rồi tỉnh dậy, nhiệt độ vẫn chưa giảm, chắc phải mất vài ngày mới có thể dần dần tốt lên.
Nghiêm Dung Chi thấp giọng nói: "Em ngủ tiếp đi."
Lâm Thù Văn khẽ cong khóe miệng, nở một nụ cười nhạt: "Ta đã ngủ rồi, lúc này vẫn còn tinh thần."
Đôi mắt lấp lánh của thiếu niên nhìn người ta, ngay sau đó liền bị nam nhân nhẹ nhàng ôm lấy, ngồi dậy từ trên giường.
Nghiêm Dung Chi nói: "Vậy ăn chút gì nhé."
Thế là, quản sự ra sau bếp mang cơm lên, hai người ngồi ăn ở sảnh ngoài.
Lâm Thù Văn uống một chén canh xương hầm củ sen, rồi từ từ ăn từng miếng nhỏ hết nửa chén cơm.
Trong lúc Nghiêm Dung Chi đi tắm, cậu ngồi dưới ánh đèn xem tạp thư, thấy nam nhân chưa về, liền đi sang một gian phòng khác, thấy mèo gấm đang nhắm mắt, cuộn mình nằm trên góc chăn.
Mèo gấm có tính cảnh giác cao, Lâm Thù Văn còn chưa vào cửa, nó đã biết là cậu tới, cho nên không di chuyển.
Thiếu niên thay nước cùng thức ăn cho mèo gấm, nói với nó mấy câu, biết loài mèo sống trong núi như thế này có tính cách hoang dã, không thích ở cùng với người, liền nhanh chóng rời đi.
Sau khi Nghiêm Dung Chi tắm xong, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, Lâm Thù Văn vừa mới vào nhà đã bị đối phương dắt đi, ngồi xuống ghế.
Sau khi trời lạnh, rất nhiều người dùng cơm xong liền nghỉ ngơi sớm, nếu trong nhà có điều kiện tốt một chút, thì sẽ nấu nước ấm, ở trong phòng tắm một chút rồi mới ngủ.
Thường ngày, vào lúc này, Lâm Thù Văn cũng chuẩn bị ngủ, nhưng hôm nay cậu uống thuốc xong đã ngủ một chút, nên bây giờ không cảm thấy mệt mỏi.
Cậu ngồi trong lòng Nghiêm Dung Chi, trước mắt mở một quyển sách, đọc đến cuối, đối phương liền lật sang trang sau cho cậu.
Lâm Thù Văn bỗng nghiêng mặt dựa vào bên cổ nam nhân, rầu rĩ nói: "Nghiêm Dung Chi, chàng kể chuyện cho ta nghe đi, được không?"
Tuy nam nhân có nhiều tính tình vô lý, nhưng Lâm Thù Văn hiếm khi đưa ra một chút yêu cầu, hắn liền cố gắng thỏa mãn.
Nghĩ một hồi, Nghiêm Dung Chi nói: "Hóa ra đi qua mấy thành phố ở biên giới phía Bắc, người ở đó gần như ai cũng có đôi mắt màu xanh."
Lâm Thù Văn hứng thú: "Mắt xanh?"
Cậu cười nói: "Ta chưa gặp người như vậy bao giờ."
Thiếu niên dựa vào trong lòng nam nhân, hỏi rất nhiều chuyện và người ở bên ngoài, câu nào đối phương cũng kiên nhẫn đáp lại.
Trong lúc vô thức, trời đã khuya, dần dần, toàn thân Lâm Thù Văn đều nằm trong ngực Nghiêm Dung Chi, đầu nghiêng sang bên, không tiếng động ngủ thiếp đi.
Cậu vẫn còn đang bệnh, hô hấp dồn dập, môi hơi mở ra, hơi thở nặng nề hơn so với thường ngày.
Nghiêm Dung Chi quan sát trong giây lát, thấy Lâm Thù Văn chỉ có hô hấp là hơi nặng chứ không có chỗ bất thường nào khác, lúc này mới ôm người về giường.
Xem hết một nửa sổ sách còn lại trên bàn sách trong phòng ngủ, Nghiêm Dung Chi tắt đèn, nằm lên đệm chăn, ôm cơ thể ấm áp mềm mại vào lòng, nhắm hai mắt lại, theo thói quen cúi đầu, trong bóng đêm hôn nhẹ lên giữa mày của thiếu niên, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
******
Cứ thế, Lâm Thù Văn bệnh hết một khoảng thời gian, mãi đến đầu mùa đông cơ thể mới dần hồi phục, tuy luôn có người cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ bên cạnh, nhưng khuôn mặt vẫn gầy đi một chút.
Trời lạnh đến mức không tiện ra cửa, sau khi mùa thu kết thúc, đa số thôn dân đều ở trong nhà sưởi ấm, chỉ khi đến trưa, lúc trời bớt lạnh hơn một chút, những người có việc cần làm mới ra ngoài.
Lâm Thù Văn cùng quản sự ngồi xe ngựa vào thành, quản sự muốn mua than củi cùng những đồ vật cần dự trữ khác, Lâm Thù Văn thì đi dạo cửa hàng trang phục, tiệm vải, và hiệu thuốc.
Mấy ngày trước, Mạc Bố biết cậu bị bệnh nên đến thăm, mang theo canh gà hầm cùng với bánh táo sơn tra do Mạc thẩm làm.
Qua lời kể của Mạc Bố, Lâm Thù Văn biết được cha của nó ra ngoài làm việc lúc trời lạnh cũng mắc bệnh, nam nhân trong nhà một khi đổ bệnh thì rất phiền phức, nên nhân dịp lần này vào thành, cậu đi tiệm vải mua vài xấp vải bông và vải nhung, cùng với mấy đôi giày bông.
Bên cạnh tiệm vải là cửa hàng bán lò sưởi tay, lò sưởi tay được làm bằng đồng, có thể cầm theo cũng có thể ôm vào lòng. Lò sưởi tay nho nhỏ có thể đặt trong tay áo để giữ ấm cơ thể, hoặc ôm trong ngực, vừa dễ dàng mang theo, vừa thiết thực và ấm áp.
Lâm Thù Văn dùng tiền tích cóp được mua mấy cái lò sưởi tay, cho nhà Mạc Bố ba cái, để lại cho mình hai cái.
Cha của Mạc Bố thường ngày cường tráng như vậy mà cũng ngã bệnh vì trời lạnh, Lâm Thù Văn không khỏi lo lắng cho Nghiêm Dung Chi, sợ đối phương bị lạnh.
Ngoài ra, Lâm Thù Văn còn đến cửa hàng bán thức ăn, mua vài bao điểm tâm táo đường để vào xe ngựa.
Quản sự mua thêm rất nhiều than củi, đủ để đốt đến đầu xuân năm sau. Số than này đã qua xử lý, không giống với củi gỗ mà bá tánh thường đốt, than cháy rất ít khói, còn cháy rất lâu.
Trên đường có cửa hàng vịt quay, Lâm Thù Văn nhờ chủ quán đóng gói hai con vịt, trước khi trời tối hẳn thì về tới thôn Bát Bảo.
Bốn phía tối đen, Lâm Thù Văn quấn chặt khăn choàng lông chồn trên cổ, bước xuống xe ngựa, xách theo lò sưởi tay và một con vịt quay, đứng ngoài nhà họ Mạc gõ cửa.
Mạc Bố ra mở cửa, vừa nhìn thấy cậu liền nhoẻn miệng cười.
"Sao lại tới đây thế? Còn xách nhiều đồ như vậy!"
Lâm Thù Văn nói: "Ta theo quản sự vào thành mua đồ, mấy cái lò sưởi tay này ngươi cầm lấy đi, còn vịt quay đã nguội rồi, hâm nóng lại rồi hãy ăn."
Nói rồi xoay người lại, xách mấy bao điểm tâm táo đường trên xe xuống, đưa cho Mạc Bố.
Mạc Bố nói: "Nhiều quá rồi! Lát nữa cha mẹ ta lại càm ràm cho coi."
Lâm Thù Văn nói: "Còn một túi than lửa nữa, ngươi lấy về đốt trong phòng đi, quản sự nói loại than này có thể sử dụng lâu lắm."
Mạc thẩm nghe tiếng đi ra, cằn nhằn Lâm Thù Văn một hồi.
Thiếu niên đứng trong đêm đông mờ tối, lộ ra ý cười nhạt: "Thím cứ nhận lấy đi ạ, dù sao cũng sắp ăn tết, coi như ta tặng quà mừng năm mới cho Mạc gia, để có không khí vui mừng."
Mạc thẩm muốn kéo cậu vào nhà uống trà nóng, Lâm Thù Văn lắc đầu: "Hôm nay ta không vào đâu."
Mạc thẩm vỗ một cái vào trán: "Cũng đúng, giờ cũng không còn sớm nữa, trời cũng tối sầm rồi."
Nàng nhìn thiếu niên mặc quần áo sạch sẽ, xinh đẹp, rồi nhìn đứa nhỏ nhà mình chỉ biết cười ngờ nghệch, lắc đầu, nói: "Bên ngoài lạnh, ngươi về nhanh đi, kẻo địa chủ gia chờ lâu rồi lo lắng!"
Lâm Thù Văn gật đầu, dưới ánh mắt của Mạc thẩm cùng Mạc Bố, ngồi lên xe ngựa quay về tòa nhà.
Gió lạnh hắt hiu, Lâm Thù Văn khoác áo choàng lông chồn, nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy bóng dáng bước ra từ cửa.
Cậu cười, chạy lên thềm đá, bàn tay giấu dưới cổ tay áo lập tức bị đối phương nắm lấy, được bao bọc trong lòng bàn tay hắn.
Nghiêm Dung Chi: "Sao đi lâu thế?"
Lâm Thù Văn giải thích: "Mua đồ tặng cho nhà Mạc Bố, nên có hơi trễ."
Cậu nói: "Ta có mua vịt quay."
Nghiêm Dung Chi định nói vịt quay nhiều dầu mỡ, cậu vừa mới khỏi bệnh không lâu, nên ăn đồ ăn thanh đạm.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang chờ được khen của thiếu niên, hắn lại nói: "Hâm lại rồi ăn."
Trong nhà ăn, đèn đuốc sáng trưng, Nghiêm Dung Chi không dám cho Lâm Thù Văn ăn nhiều vịt quay. Thịt vịt được xé ra rồi nhúng qua hai lần nước trong, sau khi bỏ bớt dầu mỡ rồi mới chấm vào nước sốt, cho vào chén nhỏ để đối phương ăn.
Lâm Thù Văn hỏi: "Không thể để lại một chân để ta ăn trực tiếp sao?"
Nghiêm Dung Chi liếc nhìn cậu, thiếu niên chậm rì rì cúi đầu, gắp miếng thịt vịt quay trong chén nhỏ bỏ vào miệng.
Cậu nhỏ giọng nói: "Ta nghe đại phu nói rồi, không được ăn quá nhiều dầu mỡ."
Sau đó vẫn ăn tiếp hai ba miếng.
Đón nhận ánh mắt bất đắc dĩ của Nghiêm Dung Chi, Lâm Thù Văn mỉm cười, đôi mắt vui vẻ híp lại, dùng đôi môi đầy dầu mỡ hôn lên má đối phương.
"Nghiêm Dung Chi, chàng là tốt nhất."
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa lại kết thúc và ngoại truyện một chút, có một phần ngoại truyện muốn thu thập ý kiến của mọi người. Mọi người muốn xem ngoại truyện sinh con không? Nếu muốn thì tôi sẽ viết hai chương kiểu như vậy, nếu không thì tôi sẽ không viết nữa.