Lại qua mấy mùa hạ, Lâm Thù Văn cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền để mở một cửa hàng nhỏ.
Cậu từ lâu đã có ý định mở một cửa hàng trong thành, bán chế phẩm, trang sức khắc gỗ do chính mình làm ra, có cửa hàng cố định thì không cần bị chưởng quầy ở cửa hàng khác làm chênh lệch giá mua bán, lợi nhuận có thể hoàn toàn thuộc về mình.
Một đêm hè oi ả, hai ngọn đèn sáng rực đứng trên bệ đá.
Lâm Thù Văn ngồi dưới tàng cây, một tay phe phẩy chiếc lá chuối tây, một tay lật xem sổ sách, khi thì đề bút ghi chép vài dòng, lúc lại lách cách tính bàn tính.
Sổ sách này ghi chép số tiền mà cậu đã tích cóp và chi tiêu suốt mấy năm qua, sau khi đếm kỹ thì cũng dư ra được một khoản nho nhỏ.
Số tiền ấy đối với gia đình giàu có mà nói thì không nhiều lắm, nhưng đối với cậu thì cũng đủ dùng.
Nghiêm Dung Chi bưng khay gỗ, cầm một chén đậu đỏ hạt sen đường phèn ướp lạnh đưa đến trước mặt cậu, còn có một đĩa bánh hoa tươi.
Lâm Thù Văn nhấp một ngụm nước đường phèn, giơ sổ sách lên, ý bảo Nghiêm Dung Chi nhìn mấy chỗ mà cậu đã khoanh tròn bằng bút lông.
Suy nghĩ một hồi, cậu không yên tâm, nói: "Nghiêm Dung Chi, chàng có thể tính giúp ta không, nếu ta muốn mở một cửa hàng trong thành, thì mặt tiền ở chỗ nào là thích hợp, giá cả có thể thương lượng ra sao, còn có các khoản chi tiêu khác nữa, chàng giúp ta tính nha, được không?"
Nói tới chuyện làm ăn buôn bán, không ai nhạy bén hơn Nghiêm Dung Chi.
Nghiêm Dung Chi chen vào một câu: "Ăn trước đã."
Nhìn thấy Lâm Thù Văn ngoan ngoãn uống nước đường, nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn mình, Nghiêm Dung Chi vô thức thấp giọng bật cười, mở sổ sách sang một trang giấy trắng khác, cầm bút viết lên, trầm giọng giải thích.
Nét mặt Lâm Thù Văn chăm chú, cẩn thận nhớ rõ từng điểm quan trọng mà Nghiêm Dung Chi nhắc tới.
Hôm sau, cậu dậy rất sớm, ăn sáng ở nhà ăn cùng Nghiêm Dung Chi, đang muốn ra cửa, bỗng quay lại cửa nhà ăn, nhìn thân hình cao lớn đứng ở cửa, leo lên bả vai đối phương, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe miệng.
Nghiêm Dung Chi phối hợp cúi đầu xuống, Lâm Thù Văn chuẩn bị lùi lại thì bị hắn kéo vào trong lòng, nhắm ngay giữa mày cùng đôi môi mà hôn mấy cái.
"Không cần ta đi cùng em thật hả?"
Lâm Thù Văn lắc đầu.
"Mấy ngày gần đây, buổi sáng chàng đều bận, cứ tiếp tục xử lý công việc đi, ta sẽ dựa theo đề nghị của chàng mà đi xem cửa hàng, hơn nữa, có La đại ca đi cùng, chàng yên tâm."
Lâm Thù Văn ngồi xe ngựa vào thành, ánh mặt trời chiếu vào đá phiến trên đường, chói mắt vô cùng, cậu nheo mắt lại, La Văn vội căng dù lên: "Công tử, che dù đi."
Lâm Thù Văn nhìn xung quanh, thấy chỉ có nữ tử mới dùng dù, cậu ngượng ngùng lắc đầu: "Ta cứ đi như vậy là được rồi."
Vừa mới đứng dưới ánh mặt trời, cả người cậu dường như trắng đến phát sáng, thu hút ánh mắt kinh ngạc từ bốn phương tám hướng.
Chỉ chốc lát sau, cả khuôn mặt của Lâm Thù Văn bị nắng chiếu đến hồng thắm, cậu bước vào mặt tiền cửa hiệu, chủ tiệm đã chờ sẵn dưới mái hiên, nhìn thấy cậu, lập tức cười tủm tỉm.
"Xin hỏi, là Lâm công tử?"
Lâm Thù Văn gật đầu, đáp lại lời chào của đối phương.
Lâm Thù Văn không biết mấy cửa hiệu ở mặt tiền mà cậu xem, Nghiêm Dung Chi đã sớm chào hỏi qua, trong thành, người làm ăn buôn bán không ai không biết Nghiêm gia, dù nơi này nhỏ nhưng vẫn ít nhiều có chút ảnh hưởng từ việc làm ăn của nhà họ Nghiêm, chỉ cần quan tâm chút xíu, tự nhiên sẽ đối xử đặc biệt khách khí với Lâm Thù Văn.
Chủ tiệm tỉ mỉ giới thiệu về cửa hàng cùng với hoàn cảnh xung quanh, sau khi Lâm Thù Văn hỏi giá, thấy cũng không khác lắm so với dự toán của Nghiêm Dung Chi, cũng coi như đáp ứng kỳ vọng trong lòng cậu.
Chủ quán thấy cậu không nói gì, bèn nói tiếp: "Giá có thể thương lượng lại."
Lâm Thù Văn cười nhạt: "Làm phiền Trần chưởng quầy, ta đi nhà khác dạo một chút."
Làm ăn buôn bán luôn chú trọng vào việc so sánh và chọn lựa, tìm ra phương án phù hợp nhất, hơn nữa cũng đã chào hỏi qua, nên chủ quán cũng không cản cậu.
Nhìn theo Lâm Thù Văn đi xa, chủ quán thầm nghĩ: Nếu Lâm công tử nguyện ý thuê cửa hiệu của ông ta, không chừng sau này còn có thể có ân tình với Nghiêm gia, cho nên giá cả vừa rồi, ông ta đã báo mức hợp lý nhất trong dự toán.
Thời tiết nóng bức thay đổi nhanh chóng, một khắc trước trời còn nắng chang chang, giây sau, đám mây đen như mực đã ùn ùn kéo tới trên đỉnh đầu, mây càng ngày càng dày đặc, bên đường cũng nổi gió to.
Lâm Thù Văn nâng tay áo che mặt, chắn ngang cát bụi bay lên.
Thấy hoa mắt, La Văn bung dù, cười nói: "Công tử nhìn xem, không phải cũng dùng tới dù sao."
Lâm Thù Văn lộ ra nụ cười cảm kích, rồi tiếp tục đi xem thêm mấy cửa hiệu ở mặt tiền.
Liên tục xem mấy cửa hàng, lúc ra ngoài trời đã đổ cơn mưa rào, gió mạnh thổi nước mưa bay vào mặt.
Lâm Thù Văn cùng La Văn đứng dưới mái hiên, mưa bụi xám xịt nối thành một mảnh, tiếng sấm vang vọng, cậu theo bản năng run run.
La Văn liếc mắt một cái, nói: "Công tử vào nhà chờ đi."
Vào mùa hè oi bức, mưa rào tới nhanh mà đi cũng nhanh, trận mưa này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu.
Nghe vậy, Lâm Thù Văn vội vàng gật đầu: "Vậy ta vào nhé."
Chủ quán thấy cậu đi rồi quay lại, bèn mời cậu ngồi ở sảnh ngoài, hàn huyên thăm hỏi vài câu, rồi nói chút chuyện kinh doanh.
Lâm Thù Văn đã tham gia thương hội vài lần cùng Nghiêm Dung Chi, nhưng cậu không cần đối đáp trong những tình huống này, gặp người hàn huyên, cậu chỉ mím môi cười.
Chủ quán đại khái đã nghe qua mấy lời đồn đãi, cho nên vẫn không ép buộc Lâm Thù Văn đáp lại, làm ăn buôn bán, ai cũng có một chút mồm mép, ông ta nói chuyện lưu loát, dù cho Lâm Thù Văn trước mặt ít nói, nhưng vẫn không khiến cậu thấy khó xử hay ngượng ngùng.
Đến khi trời tạnh mưa, Lâm Thù Văn đi ra ngoài cửa hiệu, cảm thấy bản thân đã làm phiền chủ quán. Đối phương nói chuyện lâu như vậy, nếu không phải có chút bản lĩnh trong người, đúng là không thể tiếp đãi được khách hàng.
Giống cậu, dù có ý định mở cửa hàng, ngoài việc đứng sau làm chủ và khắc gỗ, còn lại đều định sẽ giao cho người khác, kinh doanh hàng ngày nên mướn người am hiểu chuyện này.
Thước có cây ngắn cây dài, người có điểm mạnh điểm yếu, mặc dù cậu một lòng muốn mở cửa hàng, nhưng cũng sẽ không ôm hết mọi chuyện vào người.
Trước khi hoàng hôn buông xuống đã về đến nhà, Lâm Thù Văn thay quần áo, lúc bước ra thì chạm mặt nam nhân đi từ thư phòng tới đón cậu.
Nghiêm Dung Chi dắt cậu đi qua hành lang dài: "Hôm nay sét đánh, lúc ở bên ngoài có ổn không?"
Lâm Thù Văn nói: "Chủ quán của cửa hàng ở mặt tiền phố Tiểu Lan nói với ta rất nhiều điều, nghe lâu rồi, tiếng sấm hình như cũng nhỏ hơn rất nhiều."
Nghiêm Dung Chi hỏi: "Hài lòng?"
Lâm Thù Văn khẽ gật đầu.
Cậu hỏi: "Sao chàng lại biết ta có quyết định rồi?"
Lòng bàn tay của Nghiêm Dung Chi cọ nhẹ vào mặt Lâm Thù Văn: "Tươi cười trên mặt cục cưng là câu trả lời tốt nhất."
Lâm Thù Văn âm thầm cảm thấy mặt hơi nóng, theo bản năng liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, nhẹ giọng nói: "Ta đã lớn vậy rồi..."
Có thể kiếm tiền, có thể mở cửa hàng, Nghiêm Dung Chi còn gọi cậu như vậy.
"Nghiêm Dung Chi, ta còn muốn mua một con ngựa con, có được không?"
Nghiêm Dung Chi nhướng mày.
Lâm Thù Văn nói: "Chờ sau này vào thành buôn bán, ta sẽ cưỡi ngựa đến cửa hàng, đi từ đầu đường, có phải có chút oai phong không?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Cưỡi ngựa không thoải mái bằng ngồi xe ngựa."
Thanh âm của Lâm Thù Văn vừa nhẹ nhàng, vừa mang theo chút ngọt ngào: "Không sao, nhưng ta không biết cưỡi ngựa, chàng có thể dạy ta không?"
Nghiêm Dung Chi đành phải đồng ý.