Edit + beta: Iris
Ánh trăng như nước, ánh sáng trong trẻo mờ ảo lọt vào từ bên ngoài cửa sổ, rọi lên sườn mặt của Tần Giác.
Luồng ánh sáng này khiến đường nét trên khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông trở nên mờ ảo, khiến cho Tần Giác càng tuấn tú hơn.
Giờ khắc này, y đang chống người bên trên Quý Từ, ánh mắt vừa kìm nén vừa nhẫn nại.
Một lúc lâu sau, Tần Giác mới thốt ra một câu:
“Ta có thể hôn huynh không?”
Quý Từ cảm nhận được hơi thở của y đang phả vào cổ mình, hơi thở nóng hổi, khiến ánh nhất thời có chút sợ hãi.
Cuối cùng anh cũng biết mình chơi quá đà, lập tức lắc đầu nguầy nguậy:
“Không được!”
Nghe vậy, Tần Giác rất tủi thân.
Y nhìn Quý Từ một lúc lâu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, chỉ nhìn nhau một lúc mà Quý Từ đã hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.
Trong lòng anh đang mắng bản thân đến máu chó phun đầy đầu.
Tần Giác dù có đơn thuần lương thiện thế nào đi nữa thì y cũng là đàn ông! Đàn ông!
Làm sao anh lại không biết tật xấu của đàn ông chứ?!
Tự lừa dối mình cũng không nên lừa như vậy!
Quý Từ hối hận trong lòng, nhưng trên mặt lại ra vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Anh nói:
“Không thể hôn, sư huynh cho đệ ôm một cái được không?”
Vừa dứt lời, Tần Giác lập tức nhìn anh không chớp mắt.
Toàn thân Quý Từ căng cứng, sợ Tần Giác khăng khăng đòi hôn anh, sự trong sạch của anh sẽ bị hủy.
Cả hai đời anh đều độc thân từ trong bụng mẹ, hơn nữa còn rất tự hào về thân phận xử nam của mình.
Tuy thân phận này chẳng có gì đáng để tự hào, nhưng Quý Từ lại kiêu ngạo vì điều đó, rất khó hiểu.
Nếu bây giờ bị hôn, lại còn hôn sâu, sẽ lau súng cướp cò…
Đệt, nghĩ đến cảnh đó là Quý Từ xấu hổ muốn chết!
Sau khi yên lặng một lúc, cuối cùng Tần Giác cũng có động tác.
Y cúi thấp người, ôm Quý Từ vào lòng mình.
Sau đó lại trở mình để Quý Từ không cảm thấy quá khó chịu.
Cuối cùng, hai người họ nằm nghiêng như vậy, cánh tay Tần Giác gác lên eo Quý Từ, còn mặt Quý Từ đối diện với ngực Tần Giác.
Quý Từ: Kích… Kích thích quá.
Tầm mắt anh hơi chuyển động, đồng thời thấy hơi xấu hổ và rung động.
Nhưng Quý Từ không phải là người không biết tốt xấu, Tần Giác cũng đã lui một bước, nếu anh lại vùng ra khỏi cái ôm của y thì không tốt lắm.
Nghĩ đến đây, anh yên tâm thoải mái ngủ trong lòng Tần Giác.
Hệ thống chứng kiến hết mọi chuyện, có hơi do dự.
Chính là, có một loại khả năng, Tần Giác là người theo đuổi, dù là hôn hay ôm hay chung chăn gối, thật ra đều phải có sự đồng ý của Quý Từ mới có thể thực hiện đúng không?
Thế thì sao ký chủ nhà nó lại bày ra vẻ mặt áy náy và ngại ngùng? Anh hoàn toàn không cần phải áy náy mà!
Tần Giác rõ ràng là người dẫn đầu trong chuyện này!
Nếu hệ thống có mắt, bây giờ chắc chắn đôi mắt đang bốc lửa, tức giận lườm Tần Giác.
Vốn tưởng rằng nhân vật chính này là một người tốt, không ngờ lại là yêu phi quyến rũ dụ dỗ ký chủ nhà nó!
Đáng giận, thật sự quá đáng giận!
Hệ thống cắn khăn tay nhỏ khóc hu hu.
Cơ mà, hình như ký chủ rất phù hợp làm việc bên khu nhiệm vụ yêu đương công lược của chỗ nó…
Hay là sau khi nhiệm vụ kết thúc, nó lừa ký chủ đi ăn máng khác?
……
Sáng sớm hôm sau, Quý Từ bị tiếng đập cửa “rầm rầm” đánh thức.
Anh sảng khoái đứng dậy, lại thấy Tần Giác bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Nghĩ kỹ lại, từ sau khi rời khỏi Tam Thanh Đạo Tông, tiểu sư đệ dậy khá trễ, cái này không được rồi.
Nếu cứ lười biếng trong thời gian dài, cơ thể không còn khỏe mạnh thì phải làm sao?
Quý Từ bị suy nghĩ của mình chọc cười, thấy Tần Giác vẫn chưa thức, anh xuống giường đi ra mở cửa.
“Ai vậy?”
Nói xong, Quý Từ mở cửa.
Uất Trì đứng bên ngoài nhanh chóng mỉm cười, nhưng sau khi nhìn thấy hiện trạng của Quý Từ thì sửng sốt.
Thanh niên trước mặt mặc đồ lót rộng thùng thình, lộ ra hơn nửa cái vai trắng nõn và cổ, còn có một ít xương quai xanh mịn màng.
Đây vốn nên là cảnh đẹp khiến người ta vỗ tay khen ngợi, nhưng bây giờ Uất Trì lại cười không nổi.
Bởi vì trên làn da trắng như tuyết có in những chấm hoa mận đỏ nhạt, như là bị người ta dùng răng cắn mút.
Dường như là sợ bị phát hiện nên đầu sỏ gây tội dùng sức rất nhỏ, thế nên những dấu vết này cực kỳ nhạt, nhưng trong mắt Uất Trì, nó vẫn vô cùng chói mắt.
Sự tức giận dâng lên trong mắt hắn.
Quý Từ dựa vào khung cửa, ung dung nhìn hắn: “Sao vậy, vừa gặp mặt đã bày ra biểu cảm như ta vừa cướp thê tử của ngươi vậy.”
Uất Trì: “……”
Hắn nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Kéo y phục lên.”
Nghe vậy, Quý Từ hơi sửng sốt: “… Kéo y phục gì?”
Thấy anh không hiểu, Uất Trì trực tiếp kéo cổ áo Quý Từ lên cao, vừa hay che đi những dấu vết kiều diễm ái muội kia.
Uất Trì: “Tối qua ngươi và Tần Giác ngủ chung?”
Nghe hắn nói xong, không biết vì sao Quý Từ lại hơi chột dạ.
Loại cảm giác này giống như cảm giác tội lỗi và căng thẳng khi bị giáo viên bắt gặp yêu sớm.
Anh ho khan vài tiếng: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Thấy người trước mặt lại còn dám hỏi hắn có vấn đề gì sao, trong lòng Uất Trì đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hắn thích ngươi, hắn sẽ làm những điều xấu xa với ngươi!”
Quý Từ: “… Ta biết mà.”
Nghe vậy, Uất Trì trực tiếp hóa đá: “Ngươi biết mà ngươi còn cho hắn ngủ chung với ngươi?!”
Hắn quả thực sắp hỏng mất, thái độ của Quý Từ như vậy khiến hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có sức tranh giành.
Quý Từ không biết vì sao thái độ của hắn lại kịch liệt như vậy.
“Có gì không đúng sao?” Quý Từ nhớ lại, nghĩ tới gì đó, nhíu mày, tiếp tục nói, “Tiểu sư đệ không phải loại người như vậy.”
Tối hôm qua, Tần Giác đã hoàn toàn thú nhận với anh rằng, tiểu sư đệ nói y có dục vọng với anh.
Quý Từ nói một cách nghiêm túc: “Nếu Tần Giác thật sự làm gì đó với ta, tối qua đã không nói thẳng với ta như vậy.”
Uất Trì: “……”
Hắn nhìn dấu vết lộ ra giữa bả vai và cổ của Quý Từ, im lặng không nói gì.
Uất Trì thậm chí muốn kêu Quý Từ cúi đầu xem nơi bị chà đạp của anh, nhưng sau khi suy nghĩ thì từ bỏ.
Thôi, vẫn không nên để Quý Từ biết chuyện này thì hơn.
Bực quá.
Uất Trì thở dài: “Ngươi cách xa Tần Giác một chút.”
Quý Từ cảm thấy hắn không có lập trường kêu anh cách xa tiểu sư đệ.
Dù sao anh và tiểu sư đệ cũng đã quen nhau nhiều năm, sao có thể nói cách xa là cách xa.
Còn không bằng kêu anh cách xa Uất Trì.
Nhưng dù như vậy, Quý Từ nhìn sự lo lắng trên mặt Uất Trì, cuối cùng vẫn gật đầu qua loa: “Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ cách xa Tiểu Giác một chút.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đặt lên vai Quý Từ.
Động tác của Tần Giác rất dịu dàng, giọng cũng cực kỳ nhẹ nhàng:
“Sư huynh muốn cách xa ta hả? Đau lòng quá.”
Quý Từ: “…”
Anh cảnh giác:
“Sao đệ tỉnh lại đúng lúc vậy? Phạt đệ quay về tỉnh lại lần nữa.”
Kỳ quái, sao lần nào Quý Từ anh cũng bị Tần Giác bắt được? Cảm giác này thật khó chịu.
Tần Giác bị lệnh cưỡng chế quay về tỉnh lại lần nữa cảm thấy không nói nên lời, cảm xúc diễn vừa ấp ủ xong cũng bị đánh tan, đành phải từ bỏ.
Vì vậy, y dứt khoát kéo Quý Từ ra sau mình, dùng thân hình cao lớn che chắn cho Quý Từ, hơi cúi đầu nhìn về phía Uất Trì:
“Uất Trì môn chủ có việc gì sao? Nếu không thì mời về, ta và sư huynh còn có chuyện quan trọng muốn làm.”
Nghe vậy, Uất Trì lạnh lùng nhìn y, một lúc lâu sau mới thong thả nói:
“Quả thật có việc, Quý tiểu hữu hiếm khi đến Bình Khương Môn một chuyến, ta là môn chủ, dĩ nhiên phải chiêu đãi thật tốt, ngươi nói xem có phải không?”
Nói xong, hắn dịu dàng nhìn về phía Quý Từ.
Người Tần Giác khựng lại, quay người lại cũng nhìn về phía Quý Từ, vẻ mặt tủi thân:
“Sư huynh muốn đi với hắn sao?”
Quý Từ bị thình lình bị kẹp ở giữa:
“... Hả?”